Đại chưởng quỹ Hành Vinh Xương đi nhanh trên bờ sông.
Không chờ đến lúc mười một hài cốt được đào ra, ngay khi Lâm Tịch kháng pháp không tiếp lấy công văn chuyển giao, ông lão mặc thanh sam này đã xoay người đi nhanh.
Bởi vì ông ta hiểu rất rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù mình đã giao việc cho người khác làm, nhưng vì có người ứng đối quá nhanh, vì doanh trại Giám quân nhúng tay vào, nên những việc đã giao phải do đích thân ông ta thực hiện, phải nhanh hơn mới có tác dụng.
…
Một đại án kinh thiên hoàn toàn được phơi bày trước ánh sáng.
Hầu hết những dân chúng thấy toàn bộ quy trình Lâm Tịch xử án cũng có thể dễ dàng nghĩ đến những người bên Ngân câu phường đã phạm trọng tội như thế nào.
Bởi vì thỏa mãn một số người yêu thích chuyện trăng gió với lương nữ, bọn chúng lại nhẫn tâm bắt nhiều thiếu nữ như thế. Hơn nữa, không chỉ giới hạn trong những thiếu nữ đang ở đây, nhiều người đang nghĩ đến rất có thể một số án kiện dân nữ mất tích ở chỗ khác cũng liên quan tới Ngân câu phường này.
Hối lộ quan viên…phòng Đề bộ trấn Thanh Hà không tiếp nhận án kiện…giết chết người điều tra dân nữ mất tích…phái người ám sát Đề bộ…trong những chuyện trên, chỉ cần phạm vào hai việc thôi đã khiến thủ phạm bị xử lăng trì!
Nhưng rất nhiều người biết chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
...
Đại môn phủ tổng trấn trấn Đông Cảng đóng chặt lại.
Đổng trấn đốc ngồi dựa vào một ghế lớn trong phủ. Ông ta ở trong biên quân hai mươi năm, thấy không ít máu tươi, đừng nói là mười một bộ hài cốt, cho dù có một trăm mười một bộ hài cốt chất thành đống trước mặt ông ta, sợ rằng ông ta vẫn bình tĩnh, mặt không biến sắc. Nhưng đây không phải là biên quân, không phải là chiến trường tàn khốc, mà là bên trong lãnh thổ đế quốc Vân Tần dân chúng an cư lạc nghiệp.
Hai tay ông ta thỉnh thoảng hơi run rẩy, cho thấy tâm ông ta không thể nào bình tĩnh như bên ngoài được.
Nhưng nếu so sánh với Liên Chiến Sơn đang đứng bên dưới, rõ ràng ông ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nét trầm ổn thường thấy trên mặt Liên Chiến Sơn đã mất, thay vào đó là sắc mặt rất tái nhợt, giống như trên đầu ông ta có một thanh đao vô hình, lúc nào cũng có thể hạ xuống.
- Đại nhân, tuyệt đối không thể để hắn yết bảng.
Đột nhiên, vị quan viên cấp trên trực tiếp của Lâm Tịch ngẩng đầu, gần như dùng hết sức để nói với Đổng trấn đốc.
Đổng trấn đốc vốn đang rất giận dữ trước những gì Lâm Tịch gây ra, giờ nghe thấy Liên Chiến Sơn nói như vậy, ông ta nhất thời không nhịn được, gầm quát với Liên Chiến Sơn:
- Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn ta tiếp tục sai người ám sát hắn? Ngươi nên hiểu bây giờ ngay cả Từ đại nhân chưa chắc giữ được mạng sống cho con mình, càng không cần nói chúng ta!
Thính đường nhất thời im lặng, Liên Chiến Sơn không biết nói gì thêm, thân thể run rẩy liên tục.
Thấy bộ dáng sợ sệt của Liên Chiến Sơn khi gặp đại sự, Đổng trấn đốc bỗng nhiên cảm thấy quan viên cấp dưới thường ngày mình rất yêu thích trở nên rất đáng ghét, thậm chí không muốn quan tâm nữa. Nhưng ông ta biết nếu trong tình huống này mình không nói gì, không khéo những người dưới này lại làm ra những chuyện rất điên rồ, làm cho mọi việc càng rối hơn.
Vì thế, ông ta cố nén giận, trầm giọng nói:
- Liên Chiến Sơn, ngươi không được quên chuyện này không chỉ liên quan đến hai người chúng ta, mà còn có người Chính vũ ti! So sánh với bọn họ, chúng ta không là gì cả, nếu có tội thì tội cũng nhẹ hơn. Hơn nữa, những người đó có ai là người ngu sao? Chúng ta biết không thể để Lâm Tịch yết bảng, bọn họ tất nhiên cũng biết. Còn nữa…
Đổng trấn đốc hít sâu một hơi, sau khi dừng lại một chút lại nhìn Liên Chiến Sơn, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên rất dữ tợn. Ông ta nói:
- Chỉ là một bản công văn ở Giám quân, cần gì Ngụy Hiền Vũ phải tự mình mang đến? Ngươi không phải không biết chức quan và thân phận người tu hành của Ngụy Hiền Vũ. Nếu hắn đã đến đây, lại bình tĩnh ly khai như thế, ngươi nghĩ hắn dễ dàng chịu thua trước một tên oắt con như Lâm Tịch sao? Thật ra, thông qua Ngụy Hiền Vũ, mấy người Chính vũ ti đã muốn nói rằng muốn thắng Lâm Tịch không phải là việc khó, nhưng dù có thắng, đại án này đã bị lộ, không thể nào hóa thành không khí được, nên điều chúng ta cần làm chính là không làm bất cứ gì cả.
Đổng trấn đốc nhìn Liên Chiến Sơn, lạnh lùng nói:
- Chúng ta chỉ có thể nhìn bọn hắn làm như thế nào…nếu như chúng ta làm gì đó, đến lúc kiểm tra lại, chúng ta càng bị phạt nặng hơn!
- Vì sao hắn dám làm như thế….
Liên Chiến Sơn hoàn toàn mơ hồ, bỗng nhiên trong đầu vang lên câu nói như vậy. Ông ta biết dù kết quả chuyện này thế nào, chỉ sợ ông ta cũng không thể sống yên ổn được. Ông ta rất hối hận, nếu như có cơ hội, dù liều mạng ông ta cũng ngăn cản Từ Thừa Phong đêm đen phái người ám sát Lâm Tịch.
Chỉ tiếc, ông ta đã không có cơ hội hối hận.
….
Trong phòng Đề Bộ, trước mặt Lâm Tịch là những cuốn sổ sách của Cao Triệt. Bên cạnh là một bản khẩu cung với rất nhiều dấu tay màu đỏ, trông rất rợn người.
Trước người hắn có một bản công văn yết bản nét mực chưa khô.
Có nhân chứng là những dân nữ bị bắt và đám người Cao Triệt, vật chứng là những bộ hài cốt kia, đại án liên quan đến Ngân câu phường đã hoàn toàn được phơi bày, rõ ràng rành mạch.
Theo luật pháp Vân Tần, Đề bộ muốn xử án phải có hai bản công văn. Một bản công văn đưa lên trên, trần thuật vụ án và xin ý kiến hành hình. Một bản công văn công khai cho dân chúng, để dân chúng biết được án kiện từ đầu đến cuối, cùng với mức hình phạt phòng Đề bộ cân nhắc. Sau khi quan trên đưa công văn quyết định cuối cùng xuống, phòng Đề bộ sẽ yết bảng một bản công văn khác, trần thuật quyết định cuối cùng vụ án, nếu như có án mạng nghiêm trọng, sẽ lập tức công bố ngày hành hình.
Nguyên nhân có quy định như vậy là vì muốn cho dân chúng giám sát và xét duyệt cách làm việc của Đề bộ và quan viên liên quan, lấy công khai làm đầu.
Dân nữ bị bắt để thương nhân buôn bán và quan viên vui chơi có tất cả hai mươi tám người. . . chết mười một người, bốn người bị đám buôn người mua đi, lúc án phát sinh còn mười ba người.
Ngoài ra, còn có ba án mạng khác liên quan.
Ngân lượng đút lót hơn năm vạn, điều tra ban đầu thấy có mười lăm quan viên liên quan...
Đề bộ trấn Thanh Hà…Thượng sơ trung trấn Thanh Hà…Trấn cảnh trấn Yến Lai…Tổng trấn trấn Yến Lai…Tham tướng Chính vũ ti…
Trương nhị gia ngồi trước người Lâm Tịch.
Ông ta nhìn Lâm Tịch từng chữ từng chữ viết ra những cái tên và quan vị trên người, khi thấy Lâm Tịch đã viết xong, chỉ đợi nét mực được hong khô, vị Long vương này mới hỏi:
- Đại nhân không có biện pháp nào khác sao?
- Không có.
Lâm Tịch vừa nhìn Trương nhị gia vừa lắc đầu, nghĩ ngợi một hồi mới nghiêm túc nói:
- Thật ra tại hạ có một quả huân chương có thể dọa người được, nhưng theo luật pháp Vân Tần, ít nhất phải có hai huân chương mới có thể khiến Giám quân không định tội tại hạ được. Tại hạ đương nhiên có chỗ dựa…nhưng ở Vân Tần, muốn chỗ dựa vững chắc thì trước hết phải làm việc theo luật.
Hơi dừng lại một chút, Lâm Tịch lại nhìn Trương nhị gia, nghiêm túc nói:
- Dám làm những chuyện như vậy, hơn nữa, sau khi đã bị lộ mà Chính vũ ti vẫn ngang nghiên phái Ngụy Hiền Vũ tới đây, tất cả đã cho thấy những thích khách kia và Từ Thừa Phong đúng là có quân tịch, án kiện này đúng là phải đưa cho Giám quân điều tra. Chỉ sợ cho dù tại hạ là người của thánh thượng, án theo luật pháp cũng phải theo bọn họ tới doanh trại giám quân để phân rõ đúng sai, không thể không bị áp giải khỏi trấn Đông Cảng. Điều duy nhất khiến tại hạ có thể đấu với họ chính là...chỗ dựa sau lưng tại hạ sẽ không để tại hạ gặp chuyện không may. Còn nữa, trên người tại hạ có một lá cờ, một nhân tình rất lớn, ít nhất có thể giúp tại hạ bảo đảm mọi người an toàn sau khi giải quyết bọn họ. Nhưng tại hạ không biết khi tại hạ dùng lá cờ này...phần nhân tình này có thể nhanh chóng được đền đáp hay không? Nếu như chậm, có thể mấy ngày tới chúng ta phải chịu thiệt thòi không ít.
- Tại hạ hiểu ý đại nhân.
Trương nhị gia gật đầu, nói:
- Cũng giống như ngày hôm nay vậy, tuy có rất nhiều quan viên, nhưng không phải người nào cũng có thể gây chuyện với chúng ta. Tuy nói quan trên quyền thế lớn hơn, nhưng họ chỉ là rồng quá sông, mà những quan viên ở đây lại là tôm cua ngang ngược, rất có khả năng quan trên còn chưa điều binh xuống, bọn họ đã cả gan làm những chuyện ít người ngờ tới. Cho nên, mặc dù đại nhân có chỗ dựa, tình thế vẫn rất nguy hiểm.
- Lão tiên sinh nói không sai. Nếu như bọn quan viên ở đây hiểu rõ mệnh lệnh quan trên, biết điều một chút, vậy hoàng đế cũng không cần lo lắng như vậy. Chúng ta chưa điều tra kỹ Từ Thừa Phong và Ngân câu phường, nhưng vụ án này đã liên quan đến nhiều quan viên như vậy, tất cả cho thấy đám quan viên này còn cả gan hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Bây giờ, vụ án này lại can hệ đến thủ cấp bọn họ, có gì bọn họ không dám làm chứ.
Lâm Tịch gật đầu với Trương nhị gia, nói:
- Chúng ta đang bị nguy hiểm.
- Ha ha, được rồi, tại hạ từng nói khi lên bờ sẽ uống rượu với lão tiên sinh. Tới đây, tại hạ mời lão tiên sinh một chén.
Thấy Trương nhị gia đã bình tĩnh hơn lúc nãy, Lâm Tịch bỗng cười cười, nói.
Phòng Đề bộ vốn không có rượu, nhưng trong lúc đi về phòng Đề bộ soạn thảo công văn, Lâm Tịch đã cố ý mua một vò rượu, hai cái chén lớn.
Những hán tử giang hồ này là một dạng người rất đặc biệt, họ có thể vì thể diện mình mà làm những chuyện khiến Lâm Tịch không hài lòng, nhưng dựa vào khí khái, cốt khí và những gì Trương nhị gia đã giúp mình, Lâm Tịch thật tâm kính trọng ông ta.
- Được.
Thấy Lâm Tịch đưa rượu, Trương nhị gia cười cười. Ông ta định một hơi uống cạn sạch, nhưng vừa lên tiếng, bỗng nhiên ông ta ho rất mạnh, sau đó phun nguyên một ngụm máu đỏ tươi vào chén rượu.
Trong người Trương nhị gia còn thương cũ chưa lành, liên tục sử dụng hồn lực ngự thuyền, hơn nữa, nguyên cả đêm và ngày hôm nay còn vận động liên tục, thân thể vốn bị thương của ông ta đã không chịu nổi nữa.
Đây là việc Lâm Tịch không thể lường trước được. Mặc dù hắn biết một ngụm máu tươi này không thể giết chết Trương nhị gia được, nhưng hắn lại cảm thấy thân thể Trương nhị gia thật sự rất xấu, hắn vội để chén rượu xuống, cau mày lại, hỏi:
- Sao lão tiên sinh lại bị thương đến như vậy?
- Mấy năm trước có gặp một người tu hành giấu mặt trên sông, đối phương không nói lời nào đã ra tay. Mặc dù tại hạ đánh hắn bị thương, nhưng cũng trả giá không ít, lồng phổi bị tổn thương, đến nay vẫn không tốt hơn.
Trương nhị gia lắc đầu, đôi tay hơi run để chén rượu xuống, gượng cười:
- Sợ rằng hôm nay không thể uống chén rượu này được. Nếu không, lỡ như trên đường có biến, không những không giúp được mà còn nhọc đại nhân phải chiếu cố.
- Được rồi, tại hạ sẽ cất vò rượu này.
Lâm Tịch gật đầu, cười một tiếng rồi thu dọn công văn, bút mực trên bàn, cầm theo bên người, sau đó bước ra khỏi phòng Đề Bộ, hướng tới sân nhỏ bên ngoài.
Theo luật pháp Vân Tần, bản công văn yết bản này của hắn cần phải đưa đến phòng Thượng sơ kiểm tra, sau đó mới được niêm yết. Hắn mang theo bút mực là vì sợ phòng Thượng sơ gây chuyện, nếu như họ có nói hắn viết sai chỗ nào, hắn có thể sửa ngay lập tức mà không sợ mất nhiều thời gian.
Về việc phải nộp bản công văn còn lại lên thượng cấp của mình, Lâm Tịch biết chắc chắn đám người Liên Chiến Sơn sẽ cố gắng kéo dài thời gian, nên hắn căn bản không nộp lên.
...
Ngay khi rời khỏi tiểu viện phòng Đề Bộ, Lâm Tịch liền ngẩng đầu lên. Ánh sáng đầu hè hơi chói chang, làm hắn phải nheo mắt lại.
- Tới nhanh lắm!
Hắn khẽ lắc đầu, thấp giọng tự nói với mình.