Tiên Ma Chi Giới

Chương 42: Chương 42: Liễu Như Mộng: Ta quên khóa cửa




Trương Hàn vuốt vuốt huyệt thái dương nói:“Xem như ta chưa từng hỏi đi, đại tỷ ngươi cũng xem như luyện hóa xong, bây giờ có thể ra ngoài được chưa?”

Liễu Như Mộng gật đầu:“Tốt a.”

Sau đó nàng vỗ vỗ tay một cái, chung quanh bao bọc lấy hắn lớp bình chướng từ từ tan đi, hiện rõ cảnh phía bên ngoài.

Ân, mọi thứ so với trước vẫn như cũ, chỉ là nhiều một tiểu tử nhìn qua như ăn mày tóc tai bù xù đang nằm dưới đất, nhìn qua có phần bệnh thần kinh cảm giác....Từ từ, tại sao lại có ăn mày ở đây?!.

||||| Truyện đề cử: Kết Hôn Cùng Ác Quỷ |||||

Trương Hàn mộng bức nhìn cái này tóc tai bù xù 'ăn mày', cảm thấy hắn có chút quen quen~

Thế là Trương Hàn hắn lại gần cái này 'ăn mày' rồi vén lên hắn mái tóc. Một cái anh tuấn khuôn mặt nhưng có chút tiều tụy xuất hiện.

Trương Hàn thấy này diện mục thì trợn mắt ngoác mồm, trong tâm như ngàn con ngựa hoang đang lao nhanh.

Tên tiểu 'ăn mày' này không phải là Triệu Thiếu Kiệt còn là ai a! Nhưng mà tại sao hắn lại thảm như vậy?

Nhìn trước mặt Triệu Thiếu Kiệt cùng với trước đó Triệu Thiếu Kiệt có thể nói chính là hai người a. Trước đó hắn mặc một bộ đắc tiền bạch y, mà bây giờ.....Ân, chả khác nào giẻ rách.

Tóc tai rối bời, giẻ rách y phục, trên người còn có máu bầm....

Trương Hàn thực sự là không biết tại sao một cái đại thiếu gia lại có thể đột nhiên....biến thân.

Trước và sau Triệu Thiếu Kiệt gần như là hai ngươi chỉ là khuôn mặt giống như đúc, nếu không phải từ đầu tới giờ ở đây chỉ có ba người, hắn thực tin tên này không phải Triệu Thiếu Kiệt mà là cái anh em sinh đôi bị bỏ rơi ngoài đường của hắn.

Triệu Thiếu Kiệt mí mắt rung rung, vừa mở mắt thì đã cùng Trương Hàn hai mắt đối chọi, khi nhìn thấy trên người Trương Hàn chỉ mặc mỗi cái quần, hai mắt đều muốn pyhun ra ngọn lửa 'tình yêu'~

“Bốp!”

Một tiếng bốp bay bổng với hương vị của 'tình yêu' vang lên chỉ ngay sau đó.

Triệu Thiếu Kiệt ánh mắt tràn đầy giận dữ, nói:“Biến Thái Nam!”

Dứt lời, liền xông lên đè Trương Hàn xuống, hai tay nắm chặt, ánh mắt âm trầm nói:“Ta sẽ cho ngươi biết đau khổ thiết quyền cảm giác như thế nào!”

Trương Hàn nhanh tay nhanh miệng nói:“Ngươi muốn làm gì! Ta còn chưa kịp làm gì, ngươi tại sao đánh ta a!”

Triệu Thiếu Kiệt cười lạnh nói:“Ý ngươi là nếu ta không tỉnh lại thì ngươi sẽ làm gì đó phải không!”

Trương Hàn trợn mắt, cái này tình tiết có chút cường a!

Hắn vừa mở miệng định che giấu mình việc xấu....Phi! Là biện minh trong sạch cho bản thân.

“Ta....”

Triệu Thiếu Kiệt hừ một tiếng, một cái thiết quyền rơi xuống, bên miệng còn nói:“Ta cái gì ta! Ngươi phải vì hành vi của mình mà chịu trừng phạt, xem chiêu!”

“Bành!”

Trương Hàn bị đánh đến đầu óc choáng váng, mặc dù cả hai có cách biệt về tu vi, nhục thân của hắn so với đồng cảnh giới gấp 3 đi nữa nhưng cũng không dễ chịu a!

“Đại tỷ! Giải thích cho ta nhanh a!....Thảo! Ngươi đừng đánh vào mặt!”

“Bành!Bành!Bành!....|”

Triệu Thiếu Kiệt như tay boxing hạng nặng, quyền quyền chọn những nơi điểm yếu, những nơi đau đớn tột cùng trên cơ thể.

May là hắn không có chọn tiểu JJ của Trương Hàn mà đánh, nếu thật đánh Trương Hàn sợ mình đều phải triệt sản~

Liễu Như Mộng đứng một bên không những không can ngăn mà còn không biết từ đâu lấy ra một chiếc ghế dựa cùng với ấm trà. Nàng ngồi trên ghế vừa uống trà trên miệng còn hò hét cái gì cố lên, đánh chết hỗn đản đó! Ánh mắt bên trong chỉ thiếu viết lên diễn tiếp đi, như những gì nàng thấy không phải là hai cái hài tử đánh nhau mà là hai con hầu tử trong rạp xiếc.

Đây là trường hợp ly gián, đánh mất niềm tin người với người, xin đừng làm theo...

Triệu Thiếu Kiệt quyền quyền đều ẩn chứa chính mình mấy ngày nay uất ức, những ngày gần đây đều có thể gọi là điểm đen trong cuộc đời của hắn. Linh Quả dòm ngó nhiều năm không những bị người khác trộm mất, đi vào mê cung chưa được bao lâu thì đã xém chết hơn hai lần, còn tới nơi này cứ tưởng là phúc địa ai ngờ là đầm rồng hang hổ.

Càng đánh ánh mắt của hắn ẩn hiện lệ quang, sau đó thì liền....khóc!

“Ô ô ô....!”

Trương Hàn hai mắt gấu trúc, cố gắng trợn tròn mắt nhưng không thành nói:“Ngươi khóc làm gì! ngươi đánh ta, ta không khóc mà ngươi lại khóc! Đây là cái gì tiết tấu a!”

Triệu Thiếu Kiệt hai mắt vẫn chảy xuống nước mắt, ngoài miệng vẫn dỗi về:“Ngươi biết gì chứ! Đây là uất ức nước mắt! Biết cái gì là uất ức nước mắt không hả! Hả!! Hả!!!”

Trương Hàn bất lực nhắm mắt: kẻ tổn thương lại muốn tổn thương ngươi khác, hay nhỉ! Gia gia ta muốn về nhà, bên ngoài Cô Nhi Viện chả có ai bình thường!

Triệu Thiếu Kiệt chùi nước mắt nói:“Các ngươi đã ở bên trong một ngày, biết một ngày này ta qua như thế nào không!”

Hắn chỉ vào Liễu Như Mộng nói:“Nói tốt đây là lãnh địa của ngươi đâu! Tại sao lại có nhiều như vậy Quỷ Vật bên trong a!”

Liễu Như Mộng phốc một tiếng phun ra nước trà, nói:“Tiểu nh...Tiểu đệ đệ, ngươi đây là đổ oan cho người tốt! Quanh khu vực này có cái Quỷ Vật nào dám vào chỗ ở của ta! Đây là vu oan, là giá họa! Không có chứng cứ thì đừng đổ oan a!”

Nếu có Quỷ Vật đột nhiên hoạt động trong lãnh địa của nàng, thì nàng đều không có mặt để nói mình trước kia là Bách Biến Ma Tôn, nhục nhã a!

Triệu Thiếu Kiệt cắn răng nghiến lợi nói:“Vậy giải thích cho ta việc này, thấy y phục ta không! Đều bị bọn chúng nhai! Tóc ta rối bù xù là do chúng đem ta xuống đất ma sát đấy! Thấy vết thương không! Thấy Khống a!!”

Liễu Như Mộng khóe miệng run run, nhưng ngoài miệng vẫn có chút quật cường, nhưng vẫn thành thật đi kiểm tra:“Ta đi kiểm tra một xíu, chắc chắn là không có việc đó! Làm sao có Quỷ Vật nào có gan lớn đến mức xông vào chỗ của ta!”

Một hồi sau Liễu Như Mộng trờ lại, khuôn mặt của nàng có chút chột dạ.

Trương Hàn:“Như thế nào?”

Liễu Như Mộng sắc mặt lúng túng nói:“Ta mới giết chết 3 con Quỷ Vật.”

Triệu Thiếu Kiệt hét lên:“Thấy chưa! Thấy chưa!!”

Liễu Như Mộng cúi đầu xuống nói:“Lúc mà tạo ra bình chướng ta quên đóng lại cửa vào, tụi Quỷ Vật kia nhân cơ hôi này đi vào.”

“Nhưng thật ra ngươi cũng may mắn, nếu không phải ngươi dính một phần khí tức của ta nên bọn chúng có chút e ngại, không dám chơi chết ngươi. Bằng không thì không phải kéo xuống đất ma sát đơn giản như vậy.”

Trương Hàn:...........

Triệu Thiếu Kiệt:..........

Triệu Thiếu Kiệt: Ta muốn về nhà có được không? Ngoài này quá nguy hiềm a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.