“Thế nên nhân gia mới cần ngươi giúp a~” Liễu Như Mộng chỉ chỉ Trương Hàn, mở ra môi hồng cười nói.
“Vậy ta cần phải làm gì?” Trương Hàn ôm hai tay nói.
“Huyết luyện.”
“Bây giờ?” Trương Hàn hơi nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là bây giồ, còn phải đợi cái gì a~” Liều Như Mộng hừ hừ cười nói.
Trương Hàn dùng ánh mắt như xem kẻ ngốc nói:“Ta ngay cả Ngự Quỷ còn chưa biết mà ngươi lại cho ta Huyết Luyện, ngươi rất thông minh.”
Nói xong hắn còn gật đầu như tán thưởng, chỉ là ánh mắt lại quá không phù hợp.
Liễu Như Mộng sắc mặt trực tiếp cứng lại, suy nghĩ thầm trong đầu:'Chẳng lẽ Ngạ Quỷ Đạo làm cho ta trí thông minh bị hàng.” Nàng đây là thực mộng bức, hoài nghi nhân sinh.
Từ khi gặp Trương Hàn, nàng có cảm giác trí thông minh của mình bị giảm cho âm. Rõ ràng là phải tướng mạo vô song, thông minh tuyệt thế Đại Lão trùng tu, tại sao ta cảm thấy mình là sỏa bức???
Liễu Như Mộng như nhớ ra cái gì, vứt cho Trương Hàn một vật rồi nói: “Uhm, cái này Lục Đạo Giới Chỉ giao cho ngươi.”
Trương Hàn nhìn trong tay mình chiếc nhẫn, cả chiếc nhẫn màu đen, mặt trên có sáu cái xoắn ốc màu đen, đặc biệt là có một cái xoắn ốc màu đen đang chậm rãi xoay chuyển.
Nhìn chỉ có một chút nhưng Trương Hàn cảm giác mắt mình có chút nhói đau, linh hồn trong cơ thể như muốn thoát ra.
Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó thần sắc quái dị nhìn Liễu Như Mộng nói:“Tại sao phải cho ta? Nó không phải của ngươi sao?”
Liễu Như Mộng hừ hừ nói:“Ta từ khi chết thì nó cũng không tính là Bảo Vật của ta mà càng giống là nhà hơn, với lại vật này chỉ có người sống mới có thể nhận chủ mà người chết lại không được.”
“Bên trên Lục Đạo Giới Chỉ ngươi có thể thấy được là sáu cái xoắn ốc, đây là tượng trưng cho Luân Hồi Lục Đạo cánh cửa. Trong đó chỉ có một chiếc xoắn ốc là xoay, ý là nó đã được kích hoạt hoặc nói là đã bị chiếm đóng.”
“Nhìn kĩ ngươi có thể thấy Lục Đạo xoắn ốc bên trong chỗ sâu đều khắc chữ khác nhau. Cái xoắn ốc đang xoay đó có chữ Nhân, chính là Nhân Đạo Giới bị ta chiếm giữ.”
Trương Hàn nhẹ gật gật đầu, sau đó im lặng không có làm gì tiếp.
Liễu Như Mộng hỏi:“Tại sao ngươi không nhận chủ Lục Đạo Giới Chỉ?”
Trương Hàn lạnh nhạt trả lời:“Ta không biết làm như thế nào.”
Liễu Như Mộng:......
“Ngươi rốt cuộc trước khi tu luyện có xem trước một số thường thức hay không???” Liễu Như Mộng mở to hai mắt nhìn Trương Hàn.
Trương Hàn lạnh nhạt nói:“Ta là dân quê mùa, không có kiến thức bằng cái Lệ Quỷ như ngươi.”
Liễu Như Mộng cắn răng nghiếng lợi, ngươi đây là ý gì? Là ý gì?
“Trực tiếp nhỏ máu của mình vào là được.”
Trương Hàn gật gật đầu, đưa tay lên miệng định cắn rồi lại bỏ xuống.
Liễu Như Mộng lại gần bóp bóp mặt Trương Hàn ác thú vị nói:“Chẳng lẽ tiểu đệ đệ là sợ đau nha~ Có phải không? Có phải không?”
Trương Hàn sắc mặt ghét bỏ gạt đi tay của Liễu Như Mộng nói:“Dơ bẩn, không vệ sinh.”
Liễu Như Mộng ngẩn người rồi cắn răng nghiến lợi nói:“Ta dơ bẩn, không vệ sinh?”
Trương Hàn hơi liếc nàng, lạnh nhạt nói:“Ta là nói miệng của mình, mấy ngảy nay thổ huyết hơi nhiều. Với lại vừa rồi đánh nhau xong chưa kịp rửa miệng, bên trong còn dính nhiều cát với máu, lỡ cắn rồi bị ra sao thì làm như thế nào?”
“Ân, nếu ngươi muốn nói ngươi dơ bẩn, không vệ sinh thì cũng được.” Trương Hàn nhún vai nói.
Liễu Như Mộng hoài nghi nhân sinh, đường đường Bách Diện Ma Tôn hoành hoành bá đạo chưa từng sợ ai, làm việc không có thiệt thòi bao giờ, lúc này lại bị một đứa nhóc 10 tuổi cho sáo lộ. Đây là cái gì tiết tấu? Lão Thiên ngươi đây là mang hắn đến để trừng trị ta?
Liễu Như Mộng mắt hướng lên trời, mặt sống không nuối tiếc thì thầm:“Đây chẳng lẽ là trừng phạt? Chẳng lẽ là trừng phạt?!”
Trương Hàn:“???”
Hắn như nhìn thiểu năng mà nhìn Liễu Như Mộng. Đây là cái gì Đại Năng, rõ ràng là cái đậu bỉ mà đoàn xiếc đem lại.
Trương Hàn lắc lắc đầu, lấy ra Phi Đạo chém nhẹ vào ngón tay mình.
Tí tách.
Giọt máu nhỏ vào Lục Đạo Giới Chỉ, bên trên sáu cái Xoắn Ốc nhẹ xoay tròn, phù văn bên trên ẩn hiện.
Trương Hàn nhìn chằm chằm vào Lục Đạo Giới Chỉ thì cảm giác đầu mình ong ong như là bị ai đó gõ vào.
Cảm giác đó càng ngày càng nặng, Trương Hàn không thể không để ánh mắt mình sang chỗ khác.
'Thật khủng bố Lục Đạo Giới Chỉ.'
“A!” Bỗng nhiên, trong đầu truyền lại một cảm giác làm Trương Hàn cảm thấy đau đớn kinh người.
Loại cảm giác kì lạ này như trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn của hắn, làm cho Trương Hàn sắc mặt vặn vẹo ôm đầu rên rỉ.
“Bắt đầu?” Liễu Như Mộng nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt phát ra từng đợt hào quang kì dị nói.
Liễu Như Mộng biết đây là cộng hưởng trạng thái khi mà Lục Đạo Giới Chỉ nhận chủ. Nàng cũng từng trải nghiệm qua trạng thái này, lúc đó nàng tu vi là gần với đỉnh của kiếp trước.
Cho dù tu vi cao thì nỗi đau mang lại cũng khiến cho nàng gần như sụp đổ, mà một khi không chịu nổi thì chỉ có thể Linh Hồn bị đánh cho thành kẻ ngốc, tệ hơn nữa thì chết.
Đây là thử thách của Lục Đạo Giới Chỉ, muốn nhận chủ được Lục Đạo Giới Chỉ thì phải vượt qua thử thách.
“Trên đời không có bánh trên trời rơi xuống mà là phải đoạt.” Liễu Như Mộng nói thầm.
“Hi sinh càng lớn để đổi lấy lợi ích lớn hơn.”
Nếu như vượt qua được thử thách thì không chỉ nhận chủ được Thiên Đạo Giới Chỉ mà là ngộ tính, thiên phú, linh hồn đều sẽ được thăng hoa.
“Không biết khi hoàn thành, hắn có may mắn được Thiên Địa ban cho tân Tiên Ma chi Hồn hay không.” Liễu Như Mộng nhìn Trương Hàn ánh mắt phát ra từng đợt hào quang.
Nàng khi vượt qua được thử thách thì may mắn từng được thức tỉnh một phần huyết mạch Hung Thú cổ xưa trong người.
Liễu Như Mộng khi nhìn thấy Trương Hàn và Triệu Thiếu Kiệt thì đều biết trong người của cả hai đều có song sinh Ma Hồn, nhưng nàng vẫn quyết định lựa chọn Trương Hàn, không riêng vì Lục Đạo Giới Chỉ dẫn dắt mà là nàng còn ẩn ẩn cảm thấy tiểu tử này còn có một loại Tiên Hồn trong cơ thể.
Chỉ cần Song Sinh Ma Hồn thì đã ở Nhân Loại bên trong đứng hàng thiên kiêu, nói chi 3 loại. Đây là bất khả hạn lượng người, thiên kiêu cũng không bằng hắn.
Nếu may mắn thì Trương Hàn còn có thể nắm giữ thêm một cái mới Tiên Ma chi Hồn, mà lại ít nhất cũng là đỉnh cấp loại.
“Thế gian xưng có ác tức có thiện, người thiện thì có thiện báo, kẻ ác thì có ác báo. Luân Hồi cho dù đã qua, Thiên Địa này cũng sẽ tìm mọi cách để báo đáp ngươi.” Liễu Như Mộng thần sắc phức tạp.
Thiên Địa là lấy Âm Dương chi thế vận hành, chú ý chính là cân bằng, thế nên có ác thì có thiện.
Ác Tộc có Ác Quả là Thiên Địa này bàn cho, mà đối ngược lại cũng có một số chủng tộc cũng nhận được Thiện Quả.
Nhân Tộc xem như một, Thiện Quả của Nhân Tộc là Tiên Ma chi Hồn, là Thiên Địa ban cho chủng tộc một loại năng lực.
Nhưng mà có Thiện Quả chủng tộc thì lại quá ít với lại tộc nhân cũng rất ít ỏi, trong đó thì Nhân Tộc là lớn mạnh nhất, nên phần lớn người tưởng chỉ có Nhân Tộc là có Thiện Quả.
Thế nên những chủng tộc khác muốn Thiện Quả cũng có thể, nhưng mà việc họ làm có thể để Thiên Địa cảm động mà ban cho cả chủng tộc Thiện Quả.
Nhân Tộc cũng như vậy, đã từng phải bỏ ra rất nhiều mới được Tiên Ma chi Hồn như ngày hôm nay.