Lúc này quãng trường Cô Nhi Viện chứa tầm 50, 60 đứa trẻ tầm tuổi Trương Hàn.
Quãng trường Cô Nhi Viện rất rộng lớn, có thể chứa hơn 300 người cùng lúc. 50, 60 người thì cũng chỉ chiếm không được một phần tư diện tích, nói chi là những người này chỉ tầm tuổi Trương Hàn, vốc dáng cũng không quá cao lớn.
Trương Hàn 4 người lúc này cũng vừa mới tới quãng trường, Lý Huyền Minh có chút hưng phấn nói:“Rốt cuộc cũng đợi được tới lúc này a!”
Ba người cũng gật đầu đồng ý.
Khi bọn người đang nói chuyện hăng say, không biết lúc nào ở giữa quãng trường đứng một người lão già mặc màu xám y phục, nhìn qua trông rất tang thương.
Hắn từ từ mở miệng nói:“Bọn nhỏ, đừng ồn ào.”
Giọng hắn không lớn, nhưng lại phảng phất làm cho toàn bộ quãng trường đều nghe rõ hắn thanh âm.
Trương Hàn có chút sửng sốt, sau đó quay mặt nhìn về trung tâm quãng trường, hắn đã là Luyện Thể Cửu Trọng Đỉnh Phong thế nhưng một chút cũng không nhận ra sự xuất hiện của lão nhân, ân nói đúng hơn là lại không nhận ra.
Trương Hàn đương nhiên biết cái này lão nhân a! Lão nhân này tên Lâm Thanh chính là Ô Vân Trấn trấn trưởng, đồng thời cũng là Cô Nhi Viện này viện trưởng.
Sống chung hơn 7 năm, Trương Hàn hắn vẫn như cũ không biết rõ thực lực của Lâm Thanh mạnh bao nhiêu, chỉ nhớ là hắn từng nói mình là Trúc Cơ Cảnh Tu Luyện Giả.
Nhưng mà hắn biết, mình và Lâm Thanh so sánh thì một cái trên trời một cái dưới đất! Lâm Thanh nếu muốn giết hắn, thì Trương Hàn ngay cả chống cự cũng không được.
Với lại Trương Hàn cùng Lâm Thanh quan hệ có thể nói là như ông cháu ruột thịt, hắn nhở khi mình xuyên qua thì trực tiếp xuyên tới một cánh rừng!
Đúng vậy chính là rừng! Hắn không phải Tarzan mà được khỉ mẹ nuôi, mới đầu vào buổi sáng thì mọi thứ còn vui vui vẻ vẻ được, có cây này, có cỏ này, có hoa này, chỉ tiếc là không có đồ ăn. Nhưng là! Buổi tối thì khác hẳn, MMP ngươi có biết cảm giác như bị hàng trăm hàng ngàn ánh mắt đỏ ngầu soi mói là như thế nào không? Còn có bụi cỏ kia tại sao lại có nước dãi chảy ra? Lúc đó trong khu rừng không có một tiếng động, chỉ có hai chữ trong lòng Trương Hàn là sợ hãi!
Sau đó hắn gặp gì? Một đàn sói a! Một đàn sói! CMN có một cái đứa trẻ 3 tuổi thôi mà một đàn sói lại kéo tới, thịt sao chia đủ a? Vừa vào lúc cho rằng mình sắp phi thăng, thì một giọng nói hùng hậu phát ra:“Sống chết do trời, phú quỷ có số!“...Khụ khụ nhầm lời thoại, cái này mới đúng:“Tại sao lại có một đứa trẻ ở đây?“.....Sau đó thì xùy một tiếng, đàn sói đầu lìa khỏi cổ.
Trương Hàn lúc đó trong lòng như một đàn ngựa chạy loạn, cái gì vừa xảy ra?
Tiếp theo thì là một loạt các tình tiết nên trải qua như hỏi ngươi tên gì, gia đình đâu, tại sao lại ở bên trong rừng.....
Đương nhiên Trương Hàn nên nói thì sẽ nói, như kiểu ta là người xuyên không thì trực tiếp chôn trong lòng.
Sau một hồi dàn dựng cảnh cha mẹ đều bị kẻ thù giết chết, may mắn chạy vào rừng. Trương Hàn thu được chính là nước mắt của khán giả chính là Lâm Thanh.
Rồi thì cũng được mang về Cô Nhi Viện sinh sống, sau đó vì báo ân cứu mạng mà giúp đỡ Lâm Thanh trong việc quản lí Cô Nhi Viện khiến cho quan hệ của cả hai nhanh chóng kéo gần.
Đối với hắn, Lâm Thanh như là gia gia của mình, không riêng chỉ là do ân cứu mạng mà là còn một số ảnh hưởng của kiếp trước.
Cả hai đời đều làm cô nhi khiến cho tâm của Trương Hàn rất mẫn cảm đối với tình thương, cũng khiến cho hắn rất quý trong cảm tình.
Quay trở về hiện thực, Lâm Thanh nhìn những khuôn mặt nhỏ này, ánh mắt có chút không bỏ nhưng lại rất nhanh che giấu nói:“Thời gian trôi qua thật nhanh, chưa gì các ngươi đều đã mười tuổi, đã trưởng thành rồi a.”
“Tu Luyện Giả Nhân Tộc chỉ có khi bước vào mười tuổi mới thực sự tiến vào Tu Luyện chi đồ. Khác với những chủng tộc khác, các ngươi biết ta Nhân Tộc có gì khác biệt không?”
Một đứa trẻ giơ tay nói:“Dạ, dạ là Tiên Ma chi Hồn!”
Lâm Thanh sờ sờ râu, gật gù nói:“Đúng vậy, chính là Tiên Ma chi Hồn! Nhân Tộc ta khác với những chủng tộc khác, muốn vượt qua Luyện Thể Cảnh thì cần chính là Tiên Ma chi Hồn!”
Trương Hàn ánh mắt sáng lên, hắn đợi ngày này chính là hơn 7 năm a!
Lâm Thanh sắc mặt có chút hưng phấn, như một thành kính tín đồ bắt đầu rót cho bọn trẻ canh gà:“Tiên Ma chi Hồn là thương thiên ban tặng ta Nhân Tộc thiên phú, là Nhân Tộc ta khí vận chứng minh! Tiên Ma chi Hồn sau này chính là các ngươi chỗ dựa vững chắc, là thiên phú, là chìa khóa để đi lên càng cao cảnh giới!”
“Nhưng Tiên Ma chi Hồn có phân chia, Tiên Hồn và Ma Hồn.”
“Chính Đạo Tiên Hồn, Ma Đạo Ma Hồn. Tiên Hồn chỉ tu được Chính Đạo công pháp, nếu kiêm tu Ma Đạo công pháp, kẻ nhẹ thì phế đi một thân tu vi, nặng thì trực tiếp bạo thể! Cho dù Ma Hồn cũng như vậy!”
“Tử khoảng khắc ngươi thức tỉnh Tiên Hồn hay Ma Hồn thì ngươi tương lai đã xem như bị định trước! Đây là ta Tiên Hồn Kiếm Xỉ Hổ!”
Lâm Thanh sau lưng phát ra từng đợt mông lung khói vụ, một con Hổ có răng như kiếm sừng sững đứng ở trong mông lung khói vụ.
Bọn nhỏ thấy vậy, mắt liền sáng lên rồi bắt đầu la hét:“Ngầu quá a!”
Uhm, ý ta là lũ nhóc nam.
Còn nữ hài thì kiểu:“Nhìn thật dữ tợn, liệu có cắn không?”
Thậm chí có mấy cái nữu cũng giống như nam, mắt sáng rồi hò hét đi theo...Mặc dù là số ít.
Lâm Thanh nói:“Tiên Ma chi Hồn không chỉ đem lại thiên phú mà còn một số thần thông! Kiếm Xỉ Đột Kích!”
Sau lưng Kiếm Xỉ Hổ rống lên giận dữ, Lâm Thanh ánh mắt như hổ rồi lao về phía một cọc đá, hai tay như kiếm đâm thẳng.
Phanh!
Cọc đá bị oanh ra hai cái lỗ hỏng.
Cờ rắc! Rầm!
Sau đó xuất hiện từng dấu rạn nứt rồi vỡ tan thành bột phấn.
Lâm Thanh:“Thấy không! Đây là Tiên Ma chi Hồn! Là Nhân Tộc ta năng lực!!”
Lũ nhỏ như bị tiêm máu gà, ai nấy sắc mặt đều đỏ bừng, hò hét:“Vâng!!”
Trương Hàn lúc này sắc mặt như táo đỏ, hưng phấn cảm xúc chạy khắp người, ánh mắt có chút nóng bỏng nhìn về Tiên Ma chi Hồn của Lâm Thanh.
Thầm nghĩ:'Đây là Tiên Ma chi Hồn ư? Thật mạnh! Tiên Ma chi Hồn là chìa khóa mở ra Cường giả chi lộ! Là ta muốn đi lên đỉnh cao tất phải nắm giữ năng lực!”
Trương Hàn lúc này chí hướng bừng bừng, ánh mắt nóng bỏng! Hắn khát vọng, khát vọng thực lực! Có thể lúc xuyên qua quá xui xẻo gặp ngay đàn sói, làm Trương Hàn đối với thực lực ham muốn độ cao chính là max cấp!