Tiên Ma Chi Giới

Chương 2: Chương 2: Bạn thân là đại lão tằng tôn, ta nên làm gì?




Nói tới lại thèm, thịt gà ở đây so với kiếp trước chính là trời với đất! Thịt gà ở đây vừa mềm vừa dai, xé một miếng thịt thì đi theo từng giọt mỡ gà hoàng kim long lanh, hương thơm nhẹ nhàng đi theo làn khói nóng~

Tuyệt nhất là chế biến đa dạng a! Chiên, nướng, hấp, xào....đều được, có thể nói là ăn hoài không ngán!

Trương Hàn chùi chùi nước miệng chảy trên khóe miệng, sau đó có chút nghi hoặc nhìn Khê Vân Hầu hỏi:“A Trung tiểu tử kia đi đâu?”

Trương Hàn từ khi xuyên qua tới đây thì hỗn bên trong Cô Nhi Viện có thể nói như cá gặp nước, trong đó thì có ba tên bạn thân là Khê Vân Hầu, Lý Huyền Minh, Tần Trung... Trương Hàn cùng 3 tiểu tử này chơi rất thân, thân đến mức đi đâu thì đều là 4 tên cùng đi, rất ít thiếu người.

Cái gì? Ngươi nói một cái sinh viên Đại Học lại đi hỗn với đám tiểu tử, không biết xấu hổ ư? Đại ca, đây là huyền huyễn khát máu thế giới a! Không thấy máu là không xong loại kia, cmn giết người cướp của trong sách ghi đầy, một đêm hơn 7 cái tông môn bỗng nhiên tiêu thất chuyện đều có! Hỗn với mấy tiểu tử này là vì về sau cơ đồ suy xét a! Lỡ như sau này hắn bị cái nào tông môn bắt cóc thì như thế nào? Không có đồng bọn, bằng hữu tới cứu tới chết thì bắt đầu hận đời à? Coi như tệ nhất trường hợp Trương Hàn hắn là cái phế vật tu luyện, bên trong mấy đứa nhóc hắn quen biết này ít nhất cũng có một, hai cái thiên tài chứ. Đợi cho mấy tên này tu luyện thành Đại Lão sau đó tặng cho hai, ba cái Linh Dược cải thiện một chút thể chất nó không thơm sao?

Còn vì sao lại chắc chắn bọn nhóc này cho dù tu luyện thành tài cũng có thể tặng hắn Linh Dược? Đương nhiên là từ nhỏ tẩy não....Khụ khụ, là giáo dục tinh thần! Uhm chính là cái độc canh gà người ta thường rót cho ngươi mỗi khi sắp mua đồ đa cấp đấy~

Thực ra còn có một nguyên nhân nữa, chính là đồng cảm a! MMP hai đời là cô nhi, không đồng cảm với tụi nhóc này thì đi đồng cảm với hòn đá à! Thảo, một đời làm cô nhi chưa đủ mệt, xuyên việt cũng làm cô nhi! Không cho một cái thân phận như tộc nhân của một Tu Luyện Thế Gia được sao? Lần này đến lần khác lại cho cô nhi, nếu không phải đời trước được nhận nuôi, nửa đời còn lại là hạnh phúc màu hồng thì hắn đã sớm bị chỉnh cho hỏng mất! CMN mấy cái nhân vật chính trong tiểu thuyết cho dù kiếp trước là cô nhi thì kiếp sau cũng phải có cha có mẹ, còn ta nói là nước mắt a~ Chẳng lẽ là do kiếp trước được nhận nuôi?

Khê Vân Hầu gãi gãi đầu, nói rằng:“Ta cũng không rõ, nghe Thanh gia gia nói là đang tiếp đãi vị nào đó của Tà Vân Tông! Mà ngươi hỏi làm gì?”

Trương Hàn sắc mặt quái dị, hỏi:“Tiểu tử đó từ khi nào quen biết đại nhân vật như thế?”

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gọi:“Haha, ai đang gọi ta sao?”

Một bóng người lao vào bên trong đình viện còn kèm theo một tiếng cười hớn hở.

“Chào A Trung.” Trương Hàn ba người cùng chào hỏi tên trước mặt này.

Một tên nhóc tầm cỡ Trương Hàn mấy người đứng ở trước cửa, hắn mặc một bộ thanh y, khuôn mặt thanh tú, sắc mặt lúc này có chút hớn hở như gặp được hỉ sự.

Lý Huyền Minh sắc mặt tiện tiện cười, nói:“Làm sao? Tần đại công tử nhìn trúng vị cô nương nào hay sao mà sắc mặt hớn hở như vậy?”

Tần Trung nghe vậy sắc mặt có chút đỏ.

“Thảo! Chẳng lẽ là thật?!” Trương Hàn ba người thất thanh la lên, có chút bất ngờ nhìn chằm chằm Tần Trung.

Tần Trung sắc mặt đỏ rực, hô hấp có chút vội vàng, nói rằng:“Hô...Hô...Các ngươi...bị điên...à?”

“Lão tử đây là do mệt....Nói chuyện nãy giờ rồi chạy một mạch lại đây, ta mặt có chút đỏ không được sao?” Vừa nói hắn vừa rót cho mình cốc trà, ực ực liền uống xong, còn khen một câu đã khác.

Trương Hàn gật đầu, rồi sắc mặt có chút hứng thú nói:“Nghe nói ngươi gặp một vị đại nhân vật ở Tà Vân Tông sao?”

Tần Trung ưỡn ngực, khuôn mặt có chút tự hào nói:“Đương nhiên a! Ta tiếp đãi thế nhưng là Đại trưởng lão của Tà Vân Tông a!”

Trương Hàn sắc mặt có chút không đúng nói:“Một cái Đại trưởng lão thế nhưng lại gặp ngươi một cái tép riu? Lí do đâu? Lí do đâu?”

Tần Trung sắc mặt lúng túng, xấu hổ đó mặt nói:“Ta là cháu nội thất lạc của Chưởng Môn Tà Vân Tông~”

“Phốc! Khụ khụ!” Trương Hàn ba người đang uống nước trà thì trực tiếp sặc! Thảo, ngươi vừa nói cái gì cẩu huyết tình tiết?

Tà Vân Tông! Một trong Bát Đại Tông Môn! Đây là chí cao tồn tại đối với Trương Hàn bốn người a! Ngươi nếu nói ngươi là cháu của một vị trưởng lão bọn ta cũng đủ tim đau, mà cái này là Chưởng Môn! Là Chưởng Môn a! Nói tốt toàn bộ đều sẽ cùng nhau bị xã hội đánh đập đến trưởng thành đâu?

Lý Huyền Minh chỉ vào Tần Trung, nói:“Ngươi! Không phải người!”

Khê Vân Hầu:“Ngươi! Không Phải Người!”

Trương Hàn:“Ngươi! Không Phải Người!”

Tần Trung sắc mặt có chút đen, hắn đưa ra trong tay chính mình vật đặt lên bàn nói:“Ngày mai ta phải rời đi, cái này xem như tặng quà trước khi tiễn biệt.”

Lời nói mặc dù có chút cứng rắn nhưng cái ngữ khí mềm nhũn, tràn đầy không bỏ có chút bán đứng hắn! Mặc dù không biết tên này không bỏ là không bỏ bảo vật hay huynh đệ a~

Nhìn trên bàn ba chiếc túi phân biệt ba người, Trương Hàn ba người đồng thanh nói:

“Ai cái này không được đâu a~”

Mặc dù Trương Hàn ba người sắc mặt không muốn, lời cũng là không nhưng bàn tay thì lại cầm.

Tần Trung khóe miệng run run, quen biết lâu như vậy hắn làm sao không biết 3 tên đồng bọn này cá tính, có thể lấy đồ vật chính là không bao giờ nhường ra nhưng miệng vẫn nói ta không cần, ta không cần. Uhm bao gồm hắn.

Trương Hàn bỗng nhiên cười nói:“Hôm nay để tiễn biệt và chúc mừng, buổi tối tới đình viện của ta! Ta đãi các ngươi một bữa 'Huấn luyện can đảm' a!”

Lý Huyền Minh ánh mắt sáng lên nói:“Tốt, tốt! Quanh Ô Vân Trấn chỉ có ngươi tay nghề là nhất bỏng a!”

Hai người Tần Trung cũng gật đầu tán thành.

Cái khác thì có thể không được chứ nấu ăn hắn là nhất đỉnh, kiếp trước cha mẹ hắn đều là đầu bếp. Bình thường ở nhà không có việc gì làm thì bị cha mẹ kéo ra dạy cho bí kíp nấu ăn a! Cho dù ngươi là vị giác khiếm khuyết thì cũng luyện được một cái tay nghề cao! Nói chi là Trương Hàn cái này bị cha mẹ khen làm bếp núc thiên phú cực cao~

Còn cái gì là Huấn luyện can đảm? Đương nhiên là thịt gà~

Thấy sắc trời cũng không còn sớm, Trương Hàn bèn nói:“Bây giờ thì đi quãng trường thức tỉnh Tiên Ma chi Hồn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.