Vào thuở xa xưa, không rõ là năm nào tháng nào, thế gian đã từng tồn tại vô số những sinh linh cường đại. Linh thú có Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đứng đầu; trong khi ấy, hung thú lại lấy Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn làm lãnh tụ. Một phương chủ thiện, một phương chủ ác, đôi bên chẳng khác nào như nước với lửa, giao tranh không ngừng.
Trong những cuộc chiến ác liệt ấy, kéo theo còn có rất nhiều thế lực. Có tiên nhân, có thánh giả, có phật đà, cũng có yêu ma, quỷ quái... Còn nhớ, ở đoạn cuối thời đại thần - ma tranh đấu, trước khi Tiên Môn chính thức khép lại, thế gian đã từng xuất hiện hai nhân vật vô cùng lợi hại. Thời điểm ấy, bọn họ cũng chính là hai kẻ đứng đầu, những người lãnh đạo cuộc chiến.
Tử Lan tiên tử, Xích Tịch Kha Lạc Hoàng, đấy là danh tự của họ.
Tử Lan, nàng thuở ấy là một trong Ngũ đại tiên tôn của tiên giới, có pháp lực cao thâm vô cùng. Tâm tính của nàng, nó cũng từ bi rất đỗi. Sự thiện lương ấy, không ai có phủ nhận được. Bởi lẽ, ở khoảnh khắc Tiên Môn khép lại, khi mà thần phật mười phương nối nhau rời bỏ thế gian thì nàng đã lựa chọn điều ngược lại, thậm chí dù biết rõ bản thân mai này vô pháp trở về cõi tiên đi nữa.
Có lẽ đối với nàng, an nhiên tự tại chốn tiên cảnh trong khi yêu ma hoành hành, nhân thế lầm than là một điều quá đỗi nhẫn tâm. Tử Lan, nàng đã không làm được, vô pháp quay lưng mà bỏ rơi thương sinh thiên hạ.
Vì muốn bảo hộ thế gian, duy trì chính khí thiên địa, Tử Lan tiên tử nàng đã cùng với những thiên binh thiên tướng dưới trướng, những vị thần phật còn lưu lại và tứ đại linh thú là Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ ra sức trấn áp yêu ma, quyết tâm tru cùng diệt trận.
Tuy nhiên, tru diệt tà mà, đó chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng.
Tử Lan tiên tử nàng rất mạnh, điều ấy không giả, thế nhưng thống lĩnh của yêu ma thuở ấy, hắn há đâu lại yếu. Xích Tịch Kha Lạc Hoàng, hắn rất mạnh. Cực kỳ mạnh.
Xích Tịch hắn không chỉ là chủ nhân của tứ đại hung thú. Trừ bỏ Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn ra thì dưới trướng hắn còn có vô số những yêu binh ma tướng khác nữa.
Bản thân có thực lực, lại ấp ủ dã tâm thống trị thiên địa từ lâu, Xích Tịch hắn há có khả năng ngồi im chịu trận?
Tử Lan kia muốn tiêu diệt hắn? Vậy thì Xích Tịch hắn sẽ tiến quân tàn sát thiên binh thiên tướng của nàng!
Năm đó, ma tôn Xích Tịch thật sự chưa bao giờ e sợ Tử Lan tiên tử hay bất kỳ một vị thần phật nào khác cả. Thậm chí kể cả khi bị chém đoạn dưới tiên kiếm Long Tru của Tử Lan tiên tử đi nữa. Hắn chết, Tử Lan nàng lại chẳng vong đấy ư? Thiên binh thiên tướng của nàng lại chẳng gục ngã đấy ư?
Trong cả đời mình, ma tôn Xích Tịch chưa bao giờ nể sợ tiên giới. Nếu có kẻ khiến hắn phải rùng mình thì đó cũng không phải tiên nhân hay phật đà mà đó là... muội muội của hắn: Ái Chân Kha Lạc Hoàng.
Đúng vậy. Lúc còn tại thế, Xích Tịch quả thực hết sức e ngại vị thân muội Ái Chân này của mình.
Bởi tu vi của nàng rất cao? Bởi thần thông của nàng quá đỗi ghê gớm?
Đều không phải. Lúc đó, Ái Chân nàng bất quá cũng mới chỉ tu luyện đến cấp bậc Thiên tiên mà thôi, so với một vị ma tôn như Xích Tịch thì còn kém xa vô cùng. Khiến Xích Tịch hắn đôi lúc khiếp hãi, cảnh giác đề phòng là tâm tính, là hành vi của Ái Chân nàng.
Trong thị tộc Kha Lạc Hoàng lúc bấy giờ, trừ bỏ bản thân Xích Tịch thì còn có hai người cũng rất được tôn kính, kỳ vọng. Đó là Ái Chân và Mặc Nguyệt - hai vị muội muội của hắn. Thời điểm ấy, kẻ mạnh nhất của Kha Lạc Hoàng thị không nghi ngờ là Xích Tịch, tuy nhiên, nếu tính lâu dài, Ái Chân và Mặc Nguyệt mới là những người được đánh giá cao hơn. Bởi lẽ, so với Xích Tịch thì tiềm năng của các nàng lớn hơn rất nhiều. Nó đến từ thể chất cực kỳ khan hiếm của các nàng: Thái âm thánh thể.
Theo như dự đoán của các bậc trưởng bối trong thị tộc Kha Lạc Hoàng thì chỉ cần cho các nàng thêm ngàn năm nữa thôi, khi ấy các nàng chắc chắn sẽ vượt qua được Xích Tịch, trở thành cường giả đỉnh cấp nhất của giới yêu ma.
Ban đầu, đối với điều ấy, Xích Tịch tuy có để tâm nhưng còn chưa suy nghĩ quá nhiều. Ngàn năm tuế nguyệt, bấy nhiêu nào có ngắn?
Nhưng... Rất nhanh sau đó, Xích Tịch nhận ra mình đã lầm. Mối nguy, nó đến sớm hơn hắn tưởng.
Mặc Nguyệt thì không sao, tuy hơi ngang bướng một chút nhưng vẫn hết mực tin yêu vị huyng trưởng là hắn. Riêng phần Ái Chân...
Đứa muội muội này, Xích Tịch đã từng rất đỗi yêu quý. Thậm chí so với Mặc Nguyệt, tình thương của hắn dành cho nàng còn nhiều hơn gấp bội. Bởi hắn cảm thấy tính khí của Ái Chân rất mạnh mẽ, rất giống mình. Hay ít ra là hắn tin như vậy.
Tiếc thay, Xích Tịch hắn đã sai. Ái Chân vốn dĩ là không hề giống hắn. Nàng đáng sợ hơn hắn rất nhiều. Nàng... không phải yêu ma. Nàng còn khủng bố hơn cả yêu ma.
Nhớ lại ngày đó...
Hôm ấy, nhân sinh thần của muội muội, vì muốn khiến cho nàng bất ngờ nên Xích Tịch đã dùng đạo thuật tiềm hành, mang quà đến tặng. Khi tới trước cửa, thời điểm hắn nhìn vào bên trong thì...
Kinh hãi thay, Ái Chân, muội muội hắn, nàng đang cầm một cánh tay người mà đưa lên miệng cắn ăn. Đó là cánh tay người sống, hắn biết. Bởi vì ở cạnh chỗ muội muội hắn ngồi kia, có một tì nữ đang nằm bất động, thần tình hoảng loạn với cánh tay trái đã bị mất trong khi quả tim còn đập, lồng ngực còn đang phập phồng hít thở...
Ghê rợn? Mới chỉ là bắt đầu thôi.
Sau khi ăn xong cánh tay nọ, vị thân muội Ái Chân kia của hắn lại xoay đầu nhìn sang người tì nữ. Nàng nở một nụ cười khả ái, trong sự hãi hùng của người tì nữ mà đem cánh tay còn lại... từ từ kéo đứt. Kế đấy, nàng cười lên một cách man dại.
“Ha ha ha! Ha ha ha ha!“.
“Ha ha ha! Ha ha ha ha...!“.
Tiếng cười kia, nghe ghê rợn làm sao. Xích Tịch thề là trong suốt cả đời mình, hắn chưa bao giờ được chứng kiến một biểu tình nào như vậy. Thần thái ấy, nó sao mà ám ảnh...
Đó không phải Ái Chân muội muội mà hắn biết. Hoàn toàn không phải.
Một cách lặng lẽ, Xích Tịch quay người rời đi.
Kể từ hôm ấy, hắn bắt đầu chú tâm nhiều hơn tới Ái Chân. Hầu như mọi động tĩnh của nàng hắn đều âm thầm tra xét, theo dõi. Lẽ tất nhiên, chuyện Ái Chân thích đem người ăn tươi nuốt sống, hắn tuyệt nhiên ém nhẹm. Tuy nhiên, hắn cũng nghiêm lệnh ngăn cấm, không cho phép nàng ăn thịt người nữa.
Trước nghiêm lệnh của huynh trưởng, Ái Chân Kha Lạc Hoàng đâu dám trái, đã thuận tình nghe theo. Những tưởng từ đây mọi việc sẽ êm xuôi thì không, biến động lại nổi lên. Và lần này, nó là kinh biến.
Sau một vài tội ác nữa, Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nàng lại tiếp tục sở thích quái dị của mình, lại đem người ăn tươi nuốt sống. Nhưng khác trước, thay vì ma binh, tì nữ thì lần này, bị nàng giết hại lại là một đại nhân vật của Kha Lạc Hoàng thị: Mặc Nguyệt Kha Lạc Hoàng.
Không sai! Chính là Mặc Nguyệt Kha Lạc Hoàng - thân muội muội của Ái Chân Kha Lạc Hoàng nàng!
Phát hiện ra, chẳng phải ai khác, chính là thân mẫu của cả hai: Liễu Tư Kha Lạc Hoàng. Theo như lời bà thuật lại cho Xích Tịch nghe thì sau khi Mặc Nguyệt mất tích, dựa vào một số manh mối chắp vá được, bà rốt cuộc cũng lần ra dấu vết hung thủ. Theo đó, bà đã lặng lẽ đột nhập vào nơi ở của Ái Chân - kẻ bị tình nghi - hòng tìm kiếm.
Quả nhiên, đúng như nghi ngờ, Mặc Nguyệt đích xác là bị Ái Chân bắt giữ.
Mà không... Không phải bắt giữ. Mặc Nguyệt, nó... đã chẳng còn nguyên vẹn nữa. Ái Chân đã giết, hay đúng hơn là... ăn thịt nó.
Liễu Tư còn nhớ rất rõ cái khoảnh khắc mình xông vào mật thất kia. Trước mắt bà, Ái Chân ngồi đấy, một tay cầm quả tim Mặc Nguyệt cắn ăn trong khi bên cánh tay còn lại, được nàng nắm giữ chính là cái đầu đứt lìa của Mặc Nguyệt.
Ôi... Đầu của Mặc Nguyệt, hai mắt đang mở trừng, môi còn mấp máy, máu tươi tuôn dài... Rõ ràng là mới chết chưa lâu.
Tại sao?
Rốt cuộc là tại sao?
Vì cớ gì mà Ái Chân lại làm ra chuyện khủng khiếp tới vậy? Không chỉ sát hại mà còn đem muội muội mình ăn tươi nuốt sống?
Lúc đó Liễu Tư bà đã không thể nào hiểu được. Mãi sau này, khi Ái Chân đã bị bắt giữ, lúc đã bình tâm trở lại thì bà mới biết. Thì ra, Ái Chân nàng tu luyện tới giai đoạn mấu chốt, sắp sửa đột phá Thiên ma (tương đương với Thiên tiên), tiến vào cảnh giới Huyền ma (tương đương với Huyền tiên), vì vậy mà nàng mới ra tay sát hại Mặc Nguyệt. Bởi theo nàng tìm hiểu được thì ở giai đoạn này, chỉ cần đem máu thịt Mặc Nguyệt - một người cũng sở hữu Thái âm thánh thể như mình - hấp thụ thì sẽ thu được lợi ích vô cùng lớn, không những chắc chắn đột phá thành công mà còn có khả năng đạt được Thuần âm chi thể trong truyền thuyết.
Chỉ vì muốn đột phá, chỉ vì muốn đạt được Thuần âm chi thể mà đến cả thân muội muội của mình cũng chẳng ngại ngần xuống tay sát hại, móc ruột moi gan đem ăn tươi nuốt sống... Ái Chân, nàng rõ ràng đã không còn chút nhân tính nào nữa. Hoặc, cũng có lẽ Ái Chân nàng chưa bao giờ từng có nhân tính.
Trước tội ác ấy, Kha Lạc Hoàng thị tất nhiên chẳng thể nào dung thứ cho được. Xích Tịch, hắn đã hạ lệnh đem muội muội của mình chôn sống. Mặc dù không thực sự giết chết nhưng với những tầng tầng cấm chế, những thủ đoạn đã thi triển lên người nàng, hắn tin nàng sẽ phải vĩnh viễn nằm yên bên trong lăng mộ.
Năm ấy, có lẽ Xích Tịch đã nghĩ lưu lại cho muội muội mình một cơ hội, đợi đến một lúc nào đó, hắn sẽ thả nàng ra. Bởi nói thế nào thì hắn và nàng cũng là huynh muội ruột rà. Mặc Nguyệt đã chết, thế gian này, ngoại trừ mẫu thân Liễu Tư và Ái Chân nàng thì Xích Tịch hắn đâu còn người thân chung huyết mạch nào nữa.
Chỉ tiếc rằng người tính không bằng trời tính. Xích Tịch chẳng bao giờ có thể đợi được đến ngày đem muội muội thả ra nữa.
Thần tiên đã gục ngã, ma tộc Kha Lạc Hoàng thị cũng diệt vong, Tiên Môn kia thì cũng sớm đóng lại rồi. Tiếp tục được chôn giấu đến tận hôm nay, duy cũng chỉ lăng mộ bí mật của Ái Chân Kha Lạc Hoàng...