Lăng mộ của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, đấy đã từng là bí mật được chôn sâu dưới lòng đất trong vô vàn năm tháng. Tuy nhiên lại không phải vĩnh cửu. Sau biết bao cuộc bể dâu, trải qua biết bao thời đại, đến hôm nay, cái bí mật này rốt cuộc cũng đã bị người khám phá ra. Trước có toán người Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Cổ, còn sau thì có thêm một quỷ diện nhân đồng hành cùng Hỗn Độn, hay đúng hơn là bản nguyên sinh mệnh tàn khuyết của Hỗn Độn sót lại.
Phải. Quỷ diện nhân, hắn đã tìm được vị trí lăng mộ rồi.
Theo lý, đối với một kẻ đã cất công tìm kiếm suốt hàng tháng trời, nay lần ra được thì quỷ diện nhân nên vui mừng mới đúng. Ấy vậy mà lúc này, khuôn mặt hắn lại bỗng trở nên rất đỗi âm trầm.
Cúi người nhặt lên một viên đá, hắn thoáng quan sát rồi nói: “Chết tiệt. Lại có kẻ dám phỗng tay trên“.
“Chủ nhân.” - Lời quỷ diện nhân vừa dứt thì bên tai hắn, tiếng của Hỗn Độn đã vang lên - “Vết tích còn mới, chứng tỏ cấm chế bị phá giải còn chưa lâu. Rất có thể đối phương vẫn đang ở bên trong“.
“Mong là như vậy“.
Ôm chút hy vọng, quỷ diện nhân nhanh chóng nhấc chân tiến vào.
...
Giữa không gian cửa động thứ nhất, quỷ diện nhân tạm ngưng bước chân, cau mày hỏi: “Hỗn Độn, ngươi có phải đã nhầm lẫn gì đó?“.
“Chủ nhân, ý ngài là?“.
“Ngươi không phải kể với ta phía sau ba lớp cấm chế đầu tiên, mỗi một nơi đều có ma binh trông giữ?“.
Quỷ diện nhân nói tiếp: “Tuy rằng tuế nguyệt đăng đẵng, những ma binh kia hôm nay khẳng định từ lâu đã chết, nhưng mạng có vong thì xác cũng phải còn chứ? Đằng này... Ngươi nhìn đi, ngay đến một mẩu xương vụn còn chẳng thấy“.
Hỗn Độn nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi mới đáp: “Chủ nhân, mặc dù ta hiện chỉ còn sót lại một bản nguyên sinh mệnh tàn khuyết, thần trí đã ít nhiều tổn hại, nhưng đối với chuyện này ta khẳng định mình không lầm. Trong lăng mộ này đích xác từng được bố trí rất nhiều ma binh trông giữ“.
“Vậy thì đám ma binh đó, bọn chúng hiện giờ ở đâu?“.
“Cái này... Chủ nhân, trước chúng ta đã có kẻ xâm nhập“.
Hỗn Độn nói không quá rõ, tuy nhiên ý tứ thì quỷ diện nhân vẫn hoàn toàn hiểu được. Nhưng hiểu thì hiểu, trong lòng hắn vẫn chưa nguôi ngờ vực. Hắn nói: “Ý Hỗn Độn ngươi là những bộ thi thể ở đây đều đã bị bọn người kia thu lấy? Bất quá tử thi xương cốt, bọn chúng lấy làm gì chứ?“.
“Cái đó thì e phải tìm đám người kia để hỏi rồi“.
...
“Được. Vậy thì đi tìm bọn chúng“.
Dứt câu, quỷ diện nhân liền động thân di chuyển. Chỉ thấy hắn vừa bước lên một bước thì thân ảnh bỗng đột nhiên tiêu thất, đến khi lần nữa hiện ra thì đã ở ngay sát bên lớp cửa đá.
Có chút nóng vội, hắn đặt tay lên trên, đem cửa đá nâng lên.
...
“Rầm!“.
Liếc trông tràng cảnh trước mặt, thần sắc quỷ diện nhân càng lộ rõ nét âm trầm.
Ở đây, không gian cửa động thứ hai này cũng chẳng có lấy một mẩu xương cốt nào hết.
“Hừm...“.
Sau một tiếng thở mạnh chả lấy gì làm vui, quỷ diện nhân lại tiếp tục di chuyển về phía trước, tiến nhập không gian cửa động thứ ba.
...
“Giống y như cũ, vẫn là không một mẩu xương“.
“Chủ nhân, có thể đối với đám người kia thì đám tử thi xương cốt ấy hữu dụng“.
“Hữu dụng? Bọn chúng tính coi tử thi xương như cổ vật mà đem đi bán sao?“.
Hỗn Độn im lặng. Không phải bởi đồng tình mà là bởi hắn cũng không biết.
Thấy vậy, quỷ diện nhân chẳng nói hay là hỏi thêm gì nữa. Hắn di chuyển tiếp...
...
Lát sau.
Tại không gian cửa động thứ tư.
Nhìn sáu thông đạo phía trước, quỷ diện nhân lên tiếng hỏi: “Hỗn Độn, là lối nào?“.
“Hỗn Độn?“.
“Chủ nhân.” - Qua mấy giây lặng im, Hỗn Độn rốt cuộc cũng lên tiếng - “Cái này... ta cũng không biết“.
“Không biết?“.
Thần tình biến đổi, quỷ diện nhân truy vấn: “Hỗn Độn, ngươi nói thế là sao? Ngươi không phải là một trong những người nắm giữ bí mật của lăng mộ này?“.
“Chủ nhân, xin đừng tức giận. Ngài hãy nghe ta giải thích“.
“Hừ... Nói đi. Ta cũng xem ngươi tính giải thích thế nào“.
Trái với sự nóng vội của quỷ diện nhân, Hỗn Độn lại khá từ tốn trình bày nguyên cớ: “Chủ nhân, ngài có điều còn chưa biết. Năm đó, Hỗn Độn ta tuy cũng là một thân tín của ma tôn Xích Tịch, cũng được ngài ấy cho biết về lăng mộ này, tuy nhiên, thông tin vẫn có giới hạn“.
“Từ chỗ này trở đi, mỗi một ngóc ngách, một cấm chế, một cạm bẫy đều là do một tay ma tôn Xích Tịch ngài bố trí. Trừ ngài ấy ra thì không ai biết được vị trí chính xác. Sáu thông đạo này tất nhiên cũng là như vậy“.
“Chủ nhân, ta chỉ biết trong số sáu thông đạo này, có hai cái sẽ dẫn tới phần mộ của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, còn cụ thể là cái nào thì ta thực sự không biết“.
“Hỗn Độn ngươi thực là không biết?“.
“Chủ nhân, ta thực là không biết“.
Quỷ diện nhân vẫn chưa mấy tin tưởng: “Nếu là vậy, tại sao ngươi không kể với ta ngay từ đầu?“.
“Chủ nhân, cái này ngài cũng không có hỏi ta“.
“Ngươi...“.
“Chủ nhân, xin bớt giận“.
Trông thấy quỷ diện nhân tức khí, Hỗn Độn vội vàng khuyên giải: “Chủ nhân, ta với ngài bây giờ đã đồng sanh cộng tử, ngài gặp bất lợi thì ta cũng gặp bất lợi, Hỗn Độn ta há lại có thể gây hại cho chủ nhân ngài?“.
“Chủ nhân, hãy tin ta. Lối vào mộ phần của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, ta quả thực là không biết chính xác được. Hỗn Độn ta thề có trời đất chứng giám...“.
Nghe qua những lời thề thốt của Hỗn Độn, quỷ diện nhân rốt cuộc cũng bình tâm trở lại. Hắn nói: “Vậy bây giờ phải làm thế nào? Không lẽ lại phải mò mẫm thăm dò từng thông đạo một?“.
“Chủ nhân, e là điều đó khó tránh“.
Ý chuyển, thanh điệu cũng tươi vui lên hẳn, Hỗn Độn trấn an: “Mà chủ nhân ngài cũng không cần quá lo ngại. Ngài hãy nhìn xem. Ở đây thái âm chi lực thoát ra nhiều như vậy, khẳng định là những cấm chế, cạm bẫy bên trong các thông đạo đã bị hư hại rất nhiều. Thiết nghĩ phá giải sẽ không quá khó khăn“.
“Cái ta lo ngại không phải cấm chế, cạm bẫy do Xích Tịch Kha Lạc Hoàng bố trí“.
“A...” - Có vẻ đã hiểu ra, Hỗn Độn suy đoán - “Chủ nhân, ngài là đang lo đám người kia?“.
“Phải“.
Quỷ diện nhân nói rõ hơn: “Dựa theo dấu vết lưu lại thì trong sáu thông đạo, có ba cái đã được đám người kia thăm dò. Chúng ta lại không biết bọn họ đã tra ra được những gì, cũng không thể biết trong ba thông đạo đã được dò la này có cái nào dẫn đến mộ phần của Ái Chân Kha Lạc Hoàng hay không“.
“Cái này...” - Hỗn Độn quan sát thêm một lúc, hơi bất đắc dĩ mà rằng - “Do ảnh hưởng của thái âm chi lực cộng thêm thủ đoạn năm đó của cố chủ nhân Xích Tịch, những dấu vết lưu lại đây thật khó mà kiểm chứng rõ ràng. Chúng ta quả thực vô pháp biết được hiện giờ đám người kia đang ở bên trong thông đạo nào...“.
“Chủ nhân, ta e phải trông vào vận khí thôi“.
“Trông vào vận khí?“.
Quỷ diện nhân thật là chẳng vừa ý với bốn chữ ấy chút nào. Thay vì trông đợi ở vận mệnh thì hắn muốn tự làm chủ số phận của mình hơn.
Thần niệm khẽ động, hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi nhỏ màu xanh, miệng lẩm bẩm pháp quyết.
Tầm chục giây sau, từ bên trong túi, một vài đốm sáng bay ra.
“Chủ nhân, đây là?“.
“Hư Không Cổ Trùng“.
“Hư Không Cổ Trùng?“.
Quỷ diện nhân nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, là Hư Không Cổ Trùng“.
Thừa biết đối với danh tự kia Hỗn Độn còn xa lạ nên quỷ diện nhân giải thích luôn: “Đây là một loại yêu trùng rất đặc biệt. Tuy rằng bản thân chúng không có bao nhiêu thực lực nhưng trời sinh lại sở hữu một năng lực thần diệu vô cùng, đó là khả năng ẩn nặc“.
“Ẩn nặc?” - Hỗn Độn hỏi - “Chủ nhân, nó lợi hại tới mức nào?“.
“Tới mức dù là chân nhân hậu kỳ đỉnh phong cũng chưa chắc phát hiện ra“.
Quỷ diện nhân nói tiếp: “Loại yêu trùng này đã được ta nuôi dưỡng nhiều năm, hiện đã có thể tùy nghi thao túng. Thậm chí nếu muốn ký gửi vài tia thần hồn để kiểm soát tâm trí cũng không phải không thể“.
“Nói vậy ý chủ nhân ngài là...?“.
“Đúng vậy. Ta sẽ đem đám Hư Không Cổ Trùng này bố trí ở đây. Với thần hồn ký gửi, bọn chúng sẽ trở thành phân thân của ta. Chỉ cần đám người kia từ thông đạo trở ra, đám Hư Không Cổ Trùng này sẽ lập tức đu bám. Chừng đó, bất kể đám người kia có đi đến đâu cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta“.
Tâm ý của quỷ diện nhân là vậy, muốn dùng Hư Không Cổ Trùng để kiểm soát hành tung của đám người Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt, nhằm tránh cho mình phải phí hoài một phen khổ nhọc truy tìm lăng mộ bấy lâu.
Hắn tin, chỉ cần có đám yêu trùng này cảnh giới thì sớm muộn gì thân xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng cùng những bảo vật được chôn cất sẽ thuộc về mình. Bất kể chúng đã bị đám người Lăng Tiểu Ngư chiếm lấy hay chưa.
Nói tới đây, hẳn nhiều người sẽ cảm thấy nghi hoặc, rằng tại sao quỷ diện nhân lại không sử dụng Hư Không Cổ Trùng để xâm nhập vào từng thông đạo tra xét mà lại để chúng ở bên ngoài cảnh giới chờ đợi. Thật ra, đáp án rất đơn giản. Năng lực ẩn nặc của Hư Không Cổ Trùng hết sức lợi hại, điều đó không giả, tuy nhiên, thực lực của chúng thì lại là một câu chuyện khác.
Hư Không Cổ Trùng, chúng yếu ớt lắm. Một chút lực công kích thôi cũng đủ biến chúng thành tro bụi rồi. Trong khi ấy, các thông đạo thì lại ẩn tàng cấm chế, bẫy rập, số lượng sợ rằng chẳng ít. Nếu như để Hư Không Cổ Trùng tiến nhập, kết cục sẽ là dạng gì? Không khó để hình dung. Cần biết, những cổ trùng này không có khả năng phát hiện ra cấm chế, bẫy rập.
Quỷ diện nhân, hắn đã tính qua cả rồi. Theo hắn, chỉ nên để Hư Không Cổ Trùng ở bên ngoài cảnh giới chờ đợi thôi.