Tiên Môn

Chương 382: Chương 382: Trùng trùng cạm bẫy




“Chủ nhân, thái âm chi lực ở đây rất nhiều, nó liệu có ảnh hưởng gì đến đám yêu trùng này không?“.

“Trong thời gian ngắn hẳn sẽ không sao đâu.” - Quỷ diện nhân đáp - “ Đám Hư Không Cổ Trùng hiện đã vừa được ta thi triển bí pháp đem vài tia thần hồn ký gửi, tự chúng sẽ biết ứng phó thôi“.

Nói đoạn, quỷ diện nhân nhấc chân tiến vào một trong sáu thông đạo.

Lại nói, thông đạo mà hắn lựa chọn, nó cũng không mới mẻ gì, đích thị là một trong ba thông đạo mà mấy người Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt đã đi qua. Có lẽ hắn nghĩ đấy là một sự lựa chọn khôn ngoan, rằng bản thân sẽ tránh được các tầng cấm chế, những lớp cạm bẫy bên trong thông đạo do đã có người thăm dò trước đó.

Nhưng, đó là hắn nghĩ. Chứ còn thực tế, nó lại là một câu chuyện khác.

Chẳng cần phải tiêu tốn quá nhiều thời gian, chỉ tầm độ một khắc tính từ sau khi tiến vào thông đạo thì nguy cơ đã đổ ập xuống đầu quỷ diện nhân rồi. Trước mặt, và cả sau lưng hắn lúc này, có một bầy quái thú đang chia nhau bủa vây, tùy thời công kích.

Đảo mắt nhìn đám quái thú hiện chỉ còn là những bộ xương đen với các hốc mắt lập loè u quang, dưới lớp mặt nạ, quỷ diện nhân cau mày lẩm bẩm: “Quái... Thông đạo này bọn chúng không phải đã thăm dò qua, tại sao đám hài cốt dị biến này vẫn còn ở đây...“.

“Chủ nhân, giờ ngài tính sao?“.

“Hỗn Độn ngươi nghĩ còn có thể tính sao?“.

Chả cần Hỗn Độn phải hồi âm, quỷ diện nhân vừa thở ra một ngụm tức khí thì liền thúc động linh lực. Tại lòng bàn tay hắn kim quang lập tức nổi lên, hắn hướng đám quái thú xương xẩu trước mặt lao tới.

“Oành!“.

“Oành!“.

...

Tả thủ vung ngang, hữu thủ quét dọc, quỷ diện nhân chẳng khác nào một con hổ dữ ở giữa bầy dê, nhanh chóng xé tan đàn quái thú. Mười giây bất quá, đám xương xẩu hơn hai mươi bộ chung quanh đều có cùng một kết cục: triệt để vỡ nát.

“Hừm...“.

Tâm tình vẫn như cũ, ít nhiều bực bội, quỷ diện nhân chợt hỏi: “Hỗn Độn, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?“.

Quỷ diện nhân nói không quá rõ, dẫu vậy, Hỗn Độn vẫn dễ dàng hiểu được. Hỗn Độn hồi đáp: “Chủ nhân, có thể vừa rồi ngài đã hơi chủ quan nên mới dẫn động bầy cốt thú kia“.

“Ý ngươi là...“.

Quỷ diện nhân nói ra bấy nhiêu rồi thôi. Hắn trầm ngâm giây lát liền quyết định tiếp tục tiến vào sâu bên trong thông đạo. Tất nhiên là với một tâm thái cực kỳ cảnh giác.

...

Mới đầu, nhờ có sự tập trung nọ, quỷ diện nhân đã liên tiếp tránh được hai cạm bẫy được bố trí bên trong thông đạo. Nhưng là sau đó, tới cạm bẫy thứ ba thì hắn đã không cách nào tránh thêm được nữa. Bởi lẽ, ở ngay đoạn thông đạo tồn tại bẫy rập này, nó vốn dĩ chẳng hề có sinh lộ. Trái phải, trước sau, trên dưới, khắp nơi đều là tử lộ. Đây là một chỉnh thể cơ quan.

Đầu tiên, thứ xuất hiện là một đợt tên với tổng số hơn ngàn mũi; tiếp đến là một hầm chông sắc nhọn vốn được bôi đầy kịch độc; rồi tiếp nữa là sự nghiền ép từ hai bức tường kiên cố bên dưới hầm chông...

...

Thân trong hiểm cảnh, quỷ diện nhân dang rộng hai tay, một bên ngăn cản sự nghiền ép, một bên âm trầm đưa mắt quan sát.

Phải, là quan sát. Quỷ diện nhân, hắn đã và vẫn đang nhìn mọi thứ chung quanh, một cách kỹ càng tỉ mỉ. Coi bộ đối với hắn, tình huống hiện giờ vốn cũng chả có gì đáng gọi là nguy hiểm cả.

Thực tế, nó quả như vậy. Trải qua mấy phút nhìn ngắm, khi đã thu được những thông tin cần thiết, quỷ diện nhân liền phát ra một tiếng hừ lạnh. Cũng không rõ hắn đã làm gì, chỉ thấy hai bức tường kiên cố vốn đang nghiền ép bỗng đồng loạt nổ tung, tan thành trăm mảnh.

Thoát ra khỏi hầm chông, quỷ diện nhân lúc này mới lên tiếng hỏi: “Hỗn Độn, ngươi nhận xét thế nào về chuyện này?“.

“Chủ nhân, ngài là đang nói đến đám người đã xâm nhập trước kia hay là muốn hỏi về bản thân thông đạo này, khả năng nó có phải là lối đi tới phần mộ hay không?“.

“Cả hai“.

Đã rõ ý tứ, Hỗn Độn thoáng ngẫm vài giây, rồi nói: “Chủ nhân, về đám người kia, có hai khả năng: hoặc là trong bọn chúng có kẻ sở hữu linh nhãn, một loại thủ đoạn bất phàm có thể nhìn thấu những cấm chế, bẫy rập; hoặc... đấy đơn giản chỉ là do may mắn, đám người bọn chúng đã sớm quyết định quay đầu, không tiến sâu hơn nữa“.

“Còn về thông đạo... Chủ nhân, cũng vẫn có hai khả năng: hoặc thông đạo này là giả, chỉ có cấm chế, cơ quan, cạm bẫy; hoặc sau tất cả những cơ quan, cạm bẫy này, mộ phần của Ái Chân Kha Lạc Hoàng đang hiện hữu“.

Đấy rõ ràng là một phát biểu huề vốn, hoàn toàn chẳng có gì gọi là chủ kiến hết. Khỏi phải nghĩ, quỷ diện nhân, hắn tất nhiên là rất không vừa ý.

“Hỗn Độn.” - Hắn nói - “Những lời vừa rồi của ngươi, có nói cũng như không nói. Ta cần một đáp án, hoặc ít nhất là một suy đoán có cơ sở“.

“Chủ nhân, ngài bớt giận“.

Hỗn Độn phân trần: “Chủ nhân ngài cũng biết rồi đó, Hỗn Độn ta đối với mấy thông đạo này vốn cũng đâu có am tường. Thấu tri duy chỉ mỗi ma tôn Xích Tịch - cố chủ nhân của ta...“.

“Bây giờ Xích Tịch ngài ấy đã thân tử đạo tiêu, thế gian đã không người hiểu rõ. Sáu thông đạo này, lối nào sẽ dẫn đến mộ phần của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, thật sự là vô pháp suy đoán. Cũng giống như vậy, chuyện thông đạo chính thức dẫn tới mộ phần, nó có cạm bẫy, có hung hiểm hay không, thế gian chẳng ai biết được. Nhưng mà...“.

“Chủ nhân, với những gì ta hiểu về con người của cố chủ nhân Xích Tịch, ta nghĩ bất kể có là thông đạo nào, dù thực hay giả thì hẳn cũng đều sẽ tràn ngập nguy cơ“.

...

Quỷ diện nhân nghe xong, trầm mặc một đỗi rồi mới hé môi cất tiếng: “... Nếu nói như ngươi thì ta nên tiếp tục đi tiếp rồi“.

“Chủ nhân, là chúng ta mới đúng“.

“Như nhau cả thôi“.

Hỗn Độn không phản bác, quỷ diện nhân cũng không nói, hay là hỏi gì thêm. Nhất thể cộng sinh, cả hai hướng thẳng về trước, tiếp tục bước đi.

...

Trong khi đó, tại một thông đạo khác...

Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt, đội ngũ bốn người vẫn đang lặng lẽ bước đi.

Tính ra, thông đạo này đã là cái thứ ba mà bọn họ tiến nhập rồi. So với hai thông đạo đã bỏ dở trước đó, ở thông đạo này bọn họ có vẻ đã tiến xa hơn.

Đối với điều ấy, Gia Gia cảm nhận như sau...

“Tiểu Ngư.” - Nó nói - “Chúng ta đã đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy có cơ quan, bẫy rập gì, ta nghĩ đây hẳn là lối dẫn vào kho tàng thật sự“.

“Cũng chưa hẳn“.

“Hửm?“.

Thấy Lăng Tiểu Ngư không mấy đồng tình, trong bộ bạch y hơi rộng, Gia Gia quay sang hỏi: “Tiểu Ngư ngươi có vẻ chẳng mong đợi lắm thì phải?“.

“Ta chỉ nhìn sự thật“.

Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: “Thông đạo chưa biết đến khi nào mới kết thúc, bảo bình an bây giờ e còn quá sớm“.

“Nhưng mà chúng ta đã đi lâu như vậy rồi.” - Gia Gia như cũ, vẫn tin vào suy luận của mình - “Tiểu Ngư, ta nghĩ ngươi đã lo lắng quá rồi. Ngươi xem, hai thông đạo trước đó, chúng ta chỉ mới đi một lúc đã liền phát hiện ra cạm bẫy ngay. Nhưng cái thông đạo này thì khác, ta chẳng ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đâu cả“.

“Ngửi? Gia Gia, bộ ngươi là chó sao?“.

Hai mắt trợn lên, Gia Gia dừng hẳn lại, quay người trách mắng: “Chó? Tiểu Ngư ngươi mới là chó! Ngươi coi, ta khả ái như vầy, có chỗ nào giống chó hả?!“.

“Không phải thì không phải, Gia Gia ngươi cần gì tức giận“.

“Ta không biết. Tiểu Ngư ngươi phải xin lỗi“.

“Gia Gia, chúng ta đều là người lớn“.

“Xin lỗi đi!“.

“Gia Gia...“.

“Xin lỗi mau!“.

Nhận ra thương lượng bây giờ là một điều xa xỉ, Lăng Tiểu Ngư thầm lắc đầu: “Haizz... Thôi thì chiều theo nó vậy“.

Trong lòng đã có quyết định, Lăng Tiểu Ngư thoả hiệp, hướng “tiểu cô nương khả ái” bên cạnh nói lời xin lỗi: “Được rồi, ta xin lỗi. Vừa rồi ta không nên nói ngươi như vậy“.

“Hứ... Chả có thành ý gì hết“.

Thái độ thì vẫn như cũ, tỏ ra hằn học, tuy nhiên, Gia Gia đã thôi không truy cứu nữa. Bỏ Lăng Tiểu Ngư lại phía sau, nó xoay người nhấc chân tiến về trước. Cước bộ khá nhanh.

Phía sau, Lăng Tiểu Ngư khẽ lắc đầu, cùng hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ nối gót bước theo.

Nhưng chân chỉ vừa nhấc, còn chưa kịp bước ra bước thứ ba thì dị biến đã bất ngờ nổi lên.

Trong tiếng kinh hô của Gia Gia, từ bên dưới thông đạo, cơ quan bỗng mở ra. Ngay tức khắc, hàng tá ngọn giáo màu đen phóng lên, xuyên thủng cả lớp đá cứng rắn bên trên.

“Khiếp quá...“.

Hoảng còn chưa hết, Gia Gia lui sát vào người Lăng Tiểu Ngư: “... Mấy ngọn giáo này, suýt tí là ta bị chúng xuyên thủng rồi...“.

“Còn không phải tại ngươi... Cẩn thận!“.

Lăng Tiểu Ngư đang nói thì bất thình lình bỏ ngang, khẩn trương hô hoán.

Thì ra, từ hai phía thông đạo, hàng loạt mũi tên đã vừa được bắn ra. Mà, đâu chỉ mỗi hai bên, thậm chí trên đỉnh đầu cũng có cạm bẫy nữa. Thứ vừa được thả xuống là một một bầy yêu trùng, số lượng chỉ sợ vượt quá ngàn con.

May mắn, tất cả bọn chúng đều sớm đã bị thời gian giết chết, nay chỉ còn sót lại thi hài.

Có điều, những mũi tên thì lại không được như vậy. Trải qua vô vàn năm tháng, đến nay chúng vậy mà vẫn sắc nhọn cực kỳ. Thiết nghĩ hẳn là do đã được thái âm chi lực cải biến qua.

Hung hiểm cận kề, Lăng Tiểu Ngư nào dám xem nhẹ, vội vàng thúc động linh lực, xuất sử thần thông.

Sau lưng hắn, Thiên Hồ Nguyệt cũng là như vậy, khẩn trương đem muội muội mình bảo hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.