Chấp nhận số mệnh sao?
Thiên Hồ Đại Mi thật là không cam. Nàng thà là chết. Nàng thà bản thân hồn phi phách tán vĩnh bất siêu sinh cũng không muốn bị tên súc sinh Thiên Hồ Bắc Gia kia làm ô nhục... Chết, Thiên Hồ Đại Mi nàng chưa bao giờ mong cầu hơn lúc này. Bây giờ, nếu có ai đó giết nàng, nàng thật là mang ơn lắm.
Nhưng... ai đây?
Thiên Hồ Đại Mi nàng bất lực rồi.
“Đại Mi, ta biết bây giờ trong lòng nàng đối với ta rất oán hận, nhưng mà ta tin, chỉ cần có thêm thời gian, sau khi chúng ta thành hôn, Đại Mi nàng sẽ từ từ chấp nhận thôi. Bởi vì ta đối với nàng là thật tâm. Bao nhiêu năm qua ta đều chỉ dành tình cảm cho duy nhất một mình nàng...“.
Thiên Hồ Bắc Gia thâm tình nói, đưa tay cầm lấy bàn tay của Thiên Hồ Đại Mi. Rồi hướng Tô Tử Tinh bảo: “Tô trưởng lão, tiến hành nghi thức đi“.
Tô Tử Tinh hữu ý liếc qua khuôn mặt Thiên Hồ Đại Mi, nhưng chỉ dừng một chút liền quay đi. Thú thật là trong tình cảnh này, nàng không dám đối diện với ánh mắt của Thiên Hồ Đại Mi. Trong lòng nàng cảm thấy rất hổ thẹn.
Vì bảo vệ tính mạng của mình mà phải phủ phục trước những điều trái tai gai mắt, là đúng hay sai?
“Tô trưởng lão, sao còn chưa bắt đầu?“.
Tô Tử Tinh nghe thanh âm có vài phần bất thiện của Thiên Hồ Bắc Gia thì đáy lòng run lên. Nàng nhanh chóng đưa ra lựa chọn. Và dĩ nhiên điều nàng chọn chính là phục tùng. Tô Tử Tinh nàng còn chưa có muốn chết.
Đem cái thẹn với Thiên Hồ Đại Mi trấn áp, Tô Tử Tinh bắt đầu cho tiến hành các nghi thức. Trước bái thiên địa, sau bái tổ tiên, cuối cùng là các lễ tiết phu thê...
Chừng xong xuôi hết thảy, đợi Tô Tử Tinh tuyên bố xong, Thiên Hồ Bắc Gia lúc này mới thoả mãn cười tươi lấy từ trong giới chỉ ra một chiếc lọ nhỏ màu xanh.
“Tô Tử Tinh, đây là quà của bổn Vương, cầm lấy“.
“Vương, Tử Tinh không dám nhận“.
Bản thân đã làm việc trái với lương tâm, Tô Tử Tinh nàng sao còn mặt mũi mà nhận thêm lợi ích.
“Thế nào? Ngươi chê quà của bổn Vương?“.
Tô Tử Tinh không muốn nhận Thiên Hồ Bắc Gia lại càng ép nàng phải nhận. Đã thần phục hắn rồi thì chỉ có thể nghe theo hắn, sống trong khuôn khổ hắn định ra. Dám chống đối ư? Hậu quả khó gánh đấy.
Trước sự thúc ép cùng thần tình doạ dẫm kia của Thiên Hồ Bắc Gia, rốt cuộc Tô Tử Tinh cũng đành phải đưa tay tiếp nhận. Thôi thì... sống nhục còn hơn chết vinh.
“Nên như thế... Nên như thế...” Thiên Hồ Bắc Gia ngó thấy Tô Tử Tinh đã ngoan ngoãn đưa tay tiếp nhận lọ linh đan thì liên tiếp gật đầu, tỏ ra vừa ý.
Trao lọ đan dược cho Tô Tử Tinh xong, hắn cũng không quên phần những người khác. Từ bên trong giới chỉ, hắn tiếp tục lấy ra thêm nhiều đồ vật khác nữa. Nào pháp khí, nào đan dược, nào nội đan, tài liệu các thứ, số lượng rất nhiều.
Hiển nhiên, những kẻ được Thiên Hồ Bắc Gia hắn ban quà, hết thảy đều tạ ơn tiếp nhận, chẳng ai từ chối. Chần chừ cũng không có.
“Được rồi. Hôm nay bổn Vương cảm thấy rất vui, cho nên quyết định sẽ ban thưởng cho tất cả. Những người đang có mặt, toàn bộ đều có phần.” Đứng trên bục cao, Thiên Hồ Bắc Gia nhìn xuống các tộc nhân bên dưới, có hơi phấn khích nói.
Hắn gọi Tô Tử Tinh và một vị trưởng lão khác nữa tới, đưa cho mỗi người một chiếc túi rồi phân phó.
“... Linh thạch bên trong số lượng không ít, các ngươi đem chia cho mọi người. Toàn bộ“.
“Vâng“.
“Vâng“.
...
Bởi do số lượng tộc nhân hiện diện vốn rất nhiều nên quá trình ban phát đã tiêu tốn kha khá thời gian. Nhưng mà chẳng sao, Thiên Hồ Bắc Gia không vội. Mọi nghi thức cần thiết của hôn lễ đều đã tiến hành xong rồi, hắn còn gì phải vội nữa chứ? Đáng bận tâm bây giờ có chăng là động phòng hoa chúc. Nhưng chuyện này... Thiên Hồ Bắc Gia hắn cho là mình nên từ tốn. Cái gì càng ngon thì càng phải để đến cuối, như thế khi tận hưởng mới càng thú vị. Trước mắt, cứ uống thêm chút rượu, rồi xem thêm chút ca vũ...
Dời mắt ngó qua Thiên Hồ Đại Mi, Thiên Hồ Bắc Gia nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống ghế. Thiên Hồ Nguyệt cũng vậy, được hắn kéo đến bên người.
Bên phải một mỹ nhân khuynh quốc, bên trái một tiên tử hạ phàm, Thiên Hồ Bắc Gia ngồi ở chính giữa, trong dạ đắc ý cực kỳ. Sống bao nhiêu năm, hôm nay chính là ngày mà hắn vui nhất. Giây phút này, hắn cảm thấy mình mới đúng là đang sống.
“Đại Mi, Nguyệt, từ đây về sau các nàng chính là nữ nhân của Thiên Hồ Bắc Gia ta. Ta sẽ hết lòng yêu thương, bảo hộ cho các nàng“.
“Nào, đợi Tô Tử Tinh ban phát xong cho mọi người, chúng ta sẽ cùng xem ca vũ. Ta đã ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị những ca khúc hay nhất, những vũ điệu đẹp nhất...“.
...
“Thiên Hồ Bắc Gia ngươi quả nhiên không bình thường.” Trong lúc Thiên Hồ Bắc Gia đang nắm tay giai nhân ngồi xem ca vũ thì tại một góc nhỏ, có một đôi mắt cũng đang âm thầm dõi theo hắn. Đúng là kim nhãn của Lăng Tiểu Ngư.
Thật ra thì chẳng phải mới đây mà đã từ nãy giờ rồi, Lăng Tiểu Ngư vẫn một mực chú tâm quan sát. Và càng quan sát thì hắn lại càng phát hiện ra thêm nhiều điểm bất thường. Ở bên trong cơ thể Thiên Hồ Bắc Gia, Lăng Tiểu Ngư nhìn thấy còn tồn tại thêm một “thứ” khác nữa. Mặc dù hình dáng chưa rõ nhưng chiếu theo sự sai biệt khí tức, Lăng Tiểu Ngư dám chắc “thứ đó” thuộc về viễn cổ xa xưa, còn rất âm tà.
Âm tà, lại xa xưa cổ lão, những đặc điểm này...
“Không lẽ lại trùng hợp như vậy sao...“.
Lăng Tiểu Ngư chưa vội ra tay, tiếp tục ẩn nặc tiềm hành, đứng một bên quan sát Thiên Hồ Bắc Gia. Thực ra trong lòng hắn cũng có chút hiếu kì muốn biết đến cùng Thiên Hồ Bắc Gia kia sẽ làm gì Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt, liệu cứ thế ra tay cưỡng đoạt hay sẽ dùng thêm loại thủ đoạn dơ bẩn nào nữa.
...
Lăng Tiểu Ngư đã rất kiên nhẫn chờ đợi, ước tính cũng gần hai canh giờ chứ chả ít. Nhưng lâu thì lâu, hiện tại quãng thời gian nhàm chán ấy cũng đã trôi qua rồi. Bây giờ, những cái “thú vị” đã chính thức bắt đầu.
Bên trong hỷ thất, Thiên Hồ Bắc Gia chờ cho thị nữ đem Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt để xuống rồi mới phẩy tay ra hiệu bảo bọn họ lui hết ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, hắn liền tiếp cận thân thể giai nhân. Bên chiếc bàn tròn có vải đỏ phủ lên, hắn tự tay rót ba ly rượu, một ly cho mình, một ly cho Thiên Hồ Nguyệt, ly cuối cùng thì đặt lên tay Thiên Hồ Đại Mi.
“Đại Mi, Nguyệt, đây là ly rượu giao bôi. Uống xong ly rượu này, từ đây về sau chúng ta sẽ mãi mãi gắn bó cùng nhau“.
Chẳng màng đến vẻ căm phẫn lộ rõ mồn một qua ánh mắt của Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Bắc Gia vẫn giữ thái độ tươi cười, lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ nhỏ màu đen.
“Đại Mi, Nguyệt, có biết đây là gì không?“.
Thiên Hồ Bắc Gia hỏi, hỏi xong thì tự mình trả lời: “Lọ thuốc này là độc dược. Một loại độc chỉ có thể thông qua hoan ái mới có thể hoá giải. Tên của nó, ta gọi là... Âm Dương Hoà Hợp Tán“.