“Âm Dương Hoà Hợp Tán“.
Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt nghe được danh tự đó thì cõi lòng bất giác run lên, biểu tình có chút kinh hãi. Rõ ràng thứ mà Thiên Hồ Bắc Gia đang cầm, nó chính là xuân dược. Cái tên súc sinh này, hắn đang muốn mê gian các nàng.
Cưỡng đoạt vốn đã đáng ghê tởm, mê gian mà nói... Nghĩ đến cảnh tượng mình thần trí mê man, dưới tác dụng của xuân dược chủ động đi ôm hắn, hôn hắn, cùng hắn mây mưa, trái tim Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt như muốn ngừng đập. Thật quá tởm lợm...
Mà, không riêng Thiên Hồ Đại Mi, không riêng Thiên Hồ Nguyệt, ở đây còn có thêm một người nữa cũng rất phản cảm trước hành vi dâm ô bỉ ổi của Thiên Hồ Bắc Gia: Lăng Tiểu Ngư. Lạ là... hắn vẫn chưa ra tay.
...
“Đại Mi, Nguyệt, đêm nay là lần đầu tiên của ta và các nàng, ta không muốn phải thô bạo. Có Âm Dương Hoà Hợp Tán này, chắc chắn các nàng sẽ “tự nguyện” thôi“.
Nói đoạn, Thiên Hồ Bắc Gia đem nút lọ mở ra. Rồi, hắn đổ thuốc vào hai ly rượu của Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt, riêng ly của mình thì giữ nguyên không bỏ.
“Nào. Đại Mi, để ta giúp nàng uống.” Vừa nói Thiên Hồ Bắc Gia vừa cầm ly rượu có độc đưa lên miệng Thiên Hồ Đại Mi, ép nàng uống hết.
Tiếp đấy, hắn làm tương tự với Thiên Hồ Nguyệt.
“Xoảng!“.
“Xoảng!“.
Đem ly tách vứt hết sang một bên, Thiên Hồ Bắc Gia môi nở nụ cười, cúi người đem giai nhân trước mặt bế đến bên giường. Sau đó, hắn lấy ra hai sợi dây đã chuẩn bị sẵn, lần lượt trói chặt đôi tay của Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt. Chưa hết, trói tay xong, hắn còn dùng khăn bịt kín miệng các nàng, rồi dùng thêm một sợi vải hồng cố định lại, ngăn không để các nàng đẩy chiếc khăn ra khỏi miệng.
“Đại Mi, Nguyệt, đừng trách ta. Ta cũng chỉ là sợ sau khi giải khai phong bế cho các nàng, các nàng sẽ loạn động thôi. Yên tâm, đợi lát nữa dược lực phát huy tác dụng, ta sẽ lập tức cởi trói ngay“.
“Ưm... ưm...!“.
“Ưm...!“.
Được trả tự do, Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Đại Mi liền vùng vẫy. Hai cánh tay bị trói ở sau lưng thì thôi, đã không dùng được, nhưng các nàng vẫn còn đôi chân. Trái phải bất chấp, các nàng ra sức hướng Thiên Hồ Bắc Gia đạp mạnh, ngăn không cho hắn tiếp cận mình.
Chỉ là... Lực lượng của các nàng, toàn bộ đều đã bị phong toả hết, sức thường nhân lại lớn được bao nhiêu?
Mặc cho các nàng gắng sức vẫy vùng, Thiên Hồ Bắc Gia vẫn chẳng chút suy suyển. Được một đỗi, hắn bất ngờ phản kích, dùng một chân đè lên đôi chân Thiên Hồ Nguyệt, trong khi tay thì vươn ra bắt lấy đôi chân của Thiên Hồ Đại Mi.
“Ưm...!“.
Đôi chân bị bắt giữ, Thiên Hồ Đại Mi kinh hãi, khẩn trương muốn rút về. Nhưng, nàng rút không được. Thiên Hồ Bắc Gia cầm giữ rất chặt.
“Đại Mi, thật không ngờ nàng còn có một dáng vẻ như vầy. Trước nay ta cứ tưởng nàng sẽ chẳng bao giờ biết khẩn trương lo sợ...“.
“Đừng lo. Ta sẽ nhẹ nhàng với nàng. Sẽ rất nhẹ nhàng“.
Miệng thì bảo nhẹ nhàng nhưng hành vi của Thiên Hồ Bắc Gia thì lại không hề giống như vậy. Hắn đem thân thể Thiên Hồ Đại Mi lật úp, rồi dùng sức kéo y phục của nàng xuống.
Hỷ y bên ngoài cởi xong, hắn tiếp tục cởi xuống trường y, rồi trung y. Tất nhiên, nói là cởi cho dễ nghe vậy thôi chứ thực tế, Thiên Hồ Bắc Gia đã có xé đi một ít. Lúc này, còn sót lại trên thân thể Thiên Hồ Đại Mi duy cũng chỉ hai mảnh nội y, một trên một dưới. Phần còn lại, hết thảy đều đã phơi bày lồ lộ dưới con mắt dâm ô, thèm khát của Thiên Hồ Bắc Gia.
“Đại Mi, nàng... thật xinh đẹp“.
“Ưm...!“.
Ngó thấy mẫu thân bị Thiên Hồ Bắc Gia đụng chạm, nằm bên cạnh, Thiên Hồ Nguyệt căm phẫn bật người lên, chồm tới như thể muốn đem Thiên Hồ Bắc Gia ăn tươi nuốt sống luôn vậy.
Hiển nhiên là Thiên Hồ Nguyệt nàng đã không thể làm được, như những gì mà nàng mong muốn. Miệng còn chả mở ra được thì ăn tươi nuốt sống cách nào đây?
“Chậc chậc...“.
Thiên Hồ Bắc Gia thành công né tránh, ngay lập tức quay lại phản kích. Hắn nắm lấy mái tóc của Thiên Hồ Nguyệt, tặc lưỡi mà rằng: “Nguyệt, muội hà tất phải nôn nóng như vậy?“.
“Thôi được. Nếu như muội đã không muốn đợi, vậy thì ta sẽ chiều“.
Dứt câu, Thiên Hồ Bắc Gia bắt đầu đem quần áo của Thiên Hồ Nguyệt cởi ra. Hoặc nên gọi là xé.
“Rẹt!“.
“Rẹt!“.
“Rẹt!“.
Dưới những động tác thô bạo của Thiên Hồ Bắc Gia, y phục trên người Thiên Hồ Nguyệt cứ thế vơi dần vơi dần, tính tới hiện tại thì cũng chỉ còn lại duy nhất hai mảnh nội y, giống mẫu thân của nàng.
“Chậc chậc... Không nghĩ vóc dáng của muội cũng mê người như vậy“.
Thiên Hồ Bắc Gia lướt những ngón tay trên bụng Thiên Hồ Nguyệt, vẻ mặt ba phần say mê, bảy phần âm độc: “Trước đây, ở trong mắt của muội hẳn chưa bao giờ xem ta là huynh trưởng, hẳn chưa bao giờ xem trọng ta. Muội luôn cho rằng thân phận mình cao quý hơn ta, có phải vậy không?“.
“Muội muội à, hôm nay ta sẽ cho muội biết ai mới là kẻ ở trên cao, ai mới là người phải đứng dưới thấp!“.
Tiếng cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Thiên Hồ Bắc Gia vươn tay, ý tứ muốn đem nội y trên người Thiên Hồ Nguyệt cởi xuống. Nhưng chính lúc này, một tiếng hừ lạnh chợt cất lên.