Thanh âm không lớn nhưng thời điểm lọt vào tai Thiên Hồ Bắc Gia liền khiến hắn cả kinh. Bởi lẽ, trước khi tiếng hừ lạnh này cất lên, Thiên Hồ Bắc Gia hắn đã không hề cảm nhận được bất cứ một sự hiện diện nào.
Thiên Hồ Bắc Gia hôm nay đâu phải là Thiên Hồ Bắc Gia hôm qua, thực lực của hắn đã tăng tiến rất nhiều. Theo lý, cho dù có là tu sĩ chân nhân hậu kỳ ẩn nặc tiềm hành tiến đến hắn cũng có thể dễ dàng phát hiện ra được, vậy mà... Hắn không nhận ra, một chút cũng không.
Mà, đâu phải chỉ mình hắn, ngay đến kẻ đang ẩn náu bên trong hắn cũng thế, chẳng hề nhận ra. Lúc này Hỗn Độn cũng giống như hắn, đang khẩn trương tìm kiếm hành tung chủ nhân tiếng hừ lạnh kia.
Điều này có ý nghĩa gì? Lẽ nào thực lực đối phương còn cao hơn cả Hỗn Độn và Thiên Hồ Bắc Gia hắn?
“Không cần tìm“.
Trong lúc Thiên Hồ Bắc Gia đang khẩn trương truy tìm tung tích của vị khách không mời thì giọng nói trầm thấp kia lại một lần nữa vang lên. Và lần này, đi kèm với thanh âm còn có thêm một bàn tay nữa. Cái bàn tay này, nó không như bình thường, không phải bằng da bằng thịt. Bàn tay này, nó đơn thuần chỉ là một bộ phận riêng biệt, màu đen, do đạo thuật hiển hoá thành. Hiện, nó chính là đang hướng tới chỗ Thiên Hồ Bắc Gia, năm ngón tay vươn ra hòng muốn nắm lấy cổ hắn.
Tốc độ rất ư kinh khủng!
“Nguy!“.
Nội tâm thầm hô bất ổn, Thiên Hồ Bắc Gia vội vàng huy động lực lượng, vung tay đánh ra một chưởng.
“Ong!“.
May thay, một chưởng này của hắn hoàn toàn đủ lực để đẩy lui bàn tay màu đen nọ. Nhưng, nguy cơ nào đã hết. Hắc thủ phía trước vừa mới bị Thiên Hồ Bắc Gia hắn đánh tan thì ngay lập tức, ở sau lưng hắn, một đạo hôi quang đã bay tới. Khoảng cách quá gần, tốc độ lại quá nhanh, thành ra lúc Thiên Hồ Bắc Gia phát hiện thì cũng đã quá muộn. Đạo hôi quang, nó đã đi xuyên qua người hắn.
“Ư!“.
Chẳng để cho Thiên Hồ Bắc Gia có một giây suy nghĩ, làm ra phản ứng, tiếp sau đạo hôi quang, Lăng Tiểu Ngư đã liền áp sát rồi bồi thêm mấy chưởng.
“Ba!“.
“Ba!“.
“Ba!“.
Trước sau gộp lại tất thảy là ba chưởng, lực đạo thì... Đối với Lăng Tiểu Ngư có lẽ nhẹ, nhưng đối với người trực tiếp hứng chịu là Thiên Hồ Bắc Gia... thực chẳng nhẹ tí nào. Nếu mà nhẹ, khí huyết của hắn sao lại hỗn loạn, miệng sao lại hộc máu tươi?
Không ngoa khi nói bây giờ, Thiên Hồ Bắc Gia đã bị tổn thương trầm trọng. Thảm bại là thế, phủ tạng vỡ nát là thế, vậy mà Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn chưa có ý định dừng lại. Một trong hai cánh tay hắn lúc này đang vươn ra bắt giữ cái cổ của Thiên Hồ Bắc Gia, đem nó siết chặt.
Cũng chính khoảnh khắc này, một chút dị biến bất ngờ nổi lên. Từ bên trong lỗ mũi Thiên Hồ Bắc Gia, một đám khí đen chợt bay ra, đánh thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư, buộc hắn phải lách người né tránh.
Nhân cơ hội đó, khi mà Lăng Tiểu Ngư đã tạm lui, trong trạng thái vô hình vô ảnh, Hỗn Độn mới âm thầm trốn chạy. Phải, là chạy. Nó không dám đối đầu với Lăng Tiểu Ngư. Một đòn tập kích vừa rồi, bất quá cũng chỉ để đánh lạc hướng chú ý mà thôi.
Hỗn Độn nó đâu có ngu. Chân diện Lăng Tiểu Ngư thì nó đúng chưa thấy thật (bởi lúc này Lăng Tiểu Ngư đang đeo mặt nạ), nhưng thực lực của Lăng Tiểu Ngư, Hỗn Độn nó ít nhiều đã nhận ra. Thủ đoạn của đối phương rõ ràng rất đỗi khó lường, vượt qua tầm phản ứng của nó. Nó tự hiểu bản thân căn bản không thể nào chống lại được. Chạy, đấy mới là phương án an toàn nhất.
Thiên Hồ Bắc Gia ư? Sống chết của gã này thì can hệ gì tới nó. Bất quá cũng chỉ là con rối giống như Cơ Thành Tử mà thôi.
Suy nghĩ của Hỗn Độn là như vậy. Có thể nói nó rất khôn ngoan. Nhưng... sống ở trên đời, đôi lúc khôn ngoan thôi thì chưa đủ. Trong trường hợp này lại càng không. “Vô hình vô ảnh” của Hỗn Độn, kẻ khác có thể không nhìn ra, tuy nhiên, Lăng Tiểu Ngư thì thấy rất rõ. Dưới kỳ lân kim nhãn của hắn, hết thảy thần thông ẩn nặc đều vô dụng!
Chạy sao? Để ta xem ngươi có thể chạy được đi đâu!
Kim sắc loé lên, Lăng Tiểu Ngư không tiến hành truy đuổi mà đứng yên một chỗ, mở miệng hô lên một tiếng: “Toả!“.
Tiếng hô vừa dứt, tức thì, một tiếng hét thảm vang lên. Kế đấy, nguyên hình Hỗn Độn liền lộ ra. Lúc này nó chính đang bị cố định tại không trung, ngay sát cửa phòng.
“K-Không gian pháp tắc! Làm sao có thể?!“.
“Không thể nào! Không thể nào!“.
Hỗn Độn liên tục kêu gào. Nó không dám tin vào những gì mình đang thấy, chính mình trải qua.
Lấy kiến thức của nó, sao lại không nhìn ra sự ghê gớm của địch nhân. Có thể thao túng không gian pháp tắc tới trình độ này, một chữ vừa thốt liền phong toả bốn hướng chung quanh... cho dù là tiên nhân cũng khó làm nổi!
Lẽ nào kẻ đeo mặt nạ này chính là một vị tiên tôn?!
Nhưng... là ai?!
Thương Long - Bạch Hổ tan vào thiên địa, Tử Lan tiên tử còn chưa thức tỉnh, Tiên Môn từ lâu đã đóng, thần phật sớm đã rời đi, ở trong cái thế giới bị bỏ rơi này, hôm nay cấp bậc tiên tôn hiện hữu, duy cũng chỉ có hai người mà thôi: người thứ nhất là thần điểu Chu Tước, người thứ hai là Dương Tiểu Ngọc. Thế nhưng kẻ đeo mặt nạ xám này, hắn lại không phải một trong hai người ấy.
Rốt cuộc thì hắn là ai?
Giữa phút giây kinh hoảng, trong đầu Hỗn Độn chợt loé lên một thân ảnh. Đó chính là kẻ mà Hỗn Độn nó từng bày mưu hãm hại: Lăng Tiểu Ngư.