...
Lăng Thanh Trúc đã im lặng, trong một vài giây. Mấy lời đồ nhi vừa nói kia, chúng làm nàng xúc động. Đôi chút.
Nhưng dù vậy, nàng không bộc lộ ra. Thay vì thành thật thú nhận thì nàng lại bày ra bộ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu than nhẹ: “Thượng thiên à thượng thiên, Lăng Thanh Trúc ta cả đời anh minh, vì sao lại thu phải một tên đệ tử ngốc nghếch như vầy...“.
Cảm thán xong, chả buồn liếc ai kia thêm lần nào nữa thì Lăng Thanh Trúc đã nhấc mông đứng dậy.
“Thằng ngốc. Ngươi còn ngồi thừ người ở đó làm gì? Mau theo ta“.
...
Nửa giờ sau.
Vị trí hiện tại đã không phải chốn thâm sơn, cũng chẳng phải nơi cùng cốc. Ở đây là một thị trấn. Của những phàm nhân.
Cái chốn thế tục này, quang cảnh so ra kém xa Đào Hoa thôn của Lăng Tiểu Ngư. Trong trấn có rất ít hoa cỏ, nhưng bù lại kiến trúc thì hiện diện khá nhiều, thêm nữa phần lớn cũng rất khang trang...
Ở đây, thay vì lợp tranh như tại Đào Hoa thôn thì nhà nào nhà nấy đều là mái ngói phủ đầy, thậm chí có nhà còn được xây lên hẳn ba bốn tầng, rất đỗi cao sang...
Rõ ràng, thị trấn này, tính ra cũng đủ gọi phồn hoa.
...
Đứng nhìn chốn đông người qua lại với một bầu không khí náo nhiệt, ồn ào của kẻ mua người bán ấy, Lăng Tiểu Ngư có đôi chút ngỡ ngàng, thật lâu cũng chưa thốt ra được câu nào.
Bên cạnh, Lăng Thanh Trúc thấy thế mới hỏi: “Thế nào? Cảm giác rất mới lạ hả?“.
Lăng Tiểu Ngư chẳng giấu giếm, gật đầu: “Đây là lần đầu tiên đệ tử chứng kiến một cảnh tượng náo nhiệt như vầy“.
“Náo nhiệt à...“.
Lăng Thanh Trúc cười ẩn ý, nói: “Tiểu Ngư Nhi, sự ồn ào này, tiểu tử ngươi có tin nó sẽ rất nhanh liền giảm xuống không?“.
Ngỡ ân sư định bày trò gì, Lăng Tiểu Ngư dò hỏi: “Sư phụ, người... người không phải tính làm gì bọn họ đấy chứ?“.
“Sư phụ, bọn họ đều là thế tục phàm nhân...“.
“Xuy... Tiểu tử ngươi nghĩ đi đâu vậy...“.
Thần tình bất mãn, Lăng Thanh Trúc chỉ tay vào mặt đồ nhi mình, tiếp lời: “Tiểu Ngư Nhi, kẻ sẽ làm gì bọn họ không phải ta mà chính là tiểu tử ngươi đấy“.
“Đệ tử?“.
Lăng Tiểu Ngư không hiểu: “Sư phụ, đệ tử sao có thể làm gì họ được...“.
“Vậy là tiểu tử ngươi không tin?“.
Lăng Thanh Trúc chả muốn nói nhiều, lập tức nắm lấy tay người đứng bên cạnh lôi đi.
“Được rồi. Nếu không tin thì ta sẽ để ngươi tự mình kiến thức“.
...
Ban đầu, Lăng Tiểu Ngư đúng còn nghi hoặc, không biết Lăng Thanh Trúc sẽ bày ra trò gì. Nhưng đến hiện tại, hắn rốt cuộc hiểu được vấn đề, biết rằng mình đã nghĩ sai.
Sư phụ hắn, nàng chẳng bày ra trò gì cả. Quả đúng như lời nàng ban nãy, chính Lăng Tiểu Ngư hắn mới là nguyên nhân khiến cho bầu không khí náo nhiệt của trấn Bắc Hà này đột ngột giảm xuống.
Không. Lăng Tiểu Ngư hắn nào đã động tay động chân cái gì. Hắn bất quá cũng giống như sư phụ mình, thong thả bước đi trên con đường lớn mà thôi. Điểm khác biệt, có chăng nằm ở hình thức diện mạo.
Trái với Lăng Thanh Trúc yêu kiều diễm lệ, áo trắng tinh khôi, khuôn mặt Lăng Tiểu Ngư hắn lại rất đỗi bình phàm trong khi y phục thì...
Trên rách vài mảng to, dưới rách mấy mảng nhỏ, trước sau còn dính đầy vết máu khô... Bộ dạng này, với tu sĩ thì không sao, nhưng trong mắt thế tục phàm nhân... Rõ ràng là rất khủng khiếp. Bọn họ sợ... âu cũng bình thường.
...
Cứ đi tới đâu là người ta khiếp đảm tránh lui tới đó, điều này khiến cho Lăng Tiểu Ngư rất không thoải mái. Hắn đưa mắt cầu cứu ân sư: “Sư phụ, người xem có thể...“.
“Sao? Hỏi ta y phục à?“.
Lăng Thanh Trúc rất sảng khoái gật đầu: “Được. Để ta lấy mấy chiếc váy của ta đưa cho ngươi mặc“.
Váy?
Khuôn mặt co rút, Lăng Tiểu Ngư nói rõ hơn: “Sư phụ, người đừng đùa nữa. Người mau kiếm cho đệ tử một bộ y phục khác đi“.
“Kiếm?“.
Lăng Thanh Trúc tỏ vẻ khó khăn: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi bảo ta phải đi đâu kiếm y phục bây giờ?“.
“Bên kia“.
Theo hướng tay đồ nhi vừa chỉ, Lăng Thanh Trúc xoay đầu ngó qua thì thấy quả có một cửa hiệu buôn bán quần áo thật.
“Sư phụ, chúng ta mau qua đó đi“.
Chẳng cho ân sư có cơ hội suy tính, chối từ, lời vừa ra khỏi miệng thì Lăng Tiểu Ngư đã lập tức hành động. Tay nắm chặt tay, hắn kéo nàng đi tới cửa hiệu buôn bán y phục nọ.
...
“Chào ông chủ“.
“C-Chào khách... khách quan...“.
Không được tự nhiên như hai sư đồ họ Lăng, chủ cửa hiệu phải lấy hết can đảm mới nói ra được một câu. Cái này tất nhiên chẳng phải lỗi của hắn, hết thảy là do một mình Lăng Tiểu Ngư. Bộ dạng rách rưới máu me hiện giờ của hắn, trông thật là ghê người lắm.
Cũng tự mình hiểu lấy căn nguyên, Lăng Tiểu Ngư nào dám trách cứ gì. Hắn khẽ hắng giọng, bảo: “Ông chủ, ta muốn mua một bộ y phục“.
“V-Vâng...“.
Chủ cửa hiệu tránh sang một bên, tay chỉ vào mớ quần áo đang treo ở bức tường đối diện, nói: “Khách quan, y phục... y phục toàn bộ đều ở đó. Ngài cứ... cứ tùy ý chọn“.