...
Với mục đích uốn nắn đồ nhi, giúp hắn được mở mang tầm mắt, Lăng Thanh Trúc đã bỏ ra hẳn một tháng thời gian để chỉ dạy. Nàng không chỉ cho hắn quần nhau với yêu thú, yêu quái các loại mà còn tạo “cơ hội” cho hắn tiếp xúc với một vài tu sĩ nhân loại gặp ở trên đường.
Lẽ tất nhiên, vô tình nhưng thực ra là cố ý, nàng đã để cho mấy tên tu sĩ nọ biết được rằng trên người Lăng Tiểu Ngư có cất giấu nhiều bảo vật. Kết quả là...
Chẳng ngoài dự đoán của Lăng Thanh Trúc nàng, mấy tên tu sĩ kia, bất kể kẻ gặp trước hay người chạm mặt sau, bốn tên như một, ai nấy cũng đều động lòng tham, quyết định ra tay giết người đoạt bảo. Khác nhau, có chăng là ở cách thức mà thôi.
Bốn tên tu sĩ nọ, có kẻ đã rất thẳng thắn rút kiếm ra chém giết, nhưng cũng có kẻ giảo hoạt hơn rất nhiều, trước cố thân cận sau mới bất ngờ ra tay.
Trải qua chuyện này, tâm tình của Lăng Tiểu Ngư thực sự đã bị đả kích không nhẹ. Hắn có nghĩ thế nào cũng khó lòng hình dung ra được kết cục lại là như vậy. Hắn nhớ rõ bản thân đã đối xử với bọn người kia rất tốt. Thêm nữa, đám người bọn họ còn là môn nhân chính giáo ra ngoài hành tẩu...
Môn nhân chính giáo mà còn hành xử như vậy, thử hỏi phường tà ma ngoại đạo sẽ còn hiểm độc tới độ nào?
...
Âm mưu quỷ kế, thủ đoạn huyết tinh, bộ dạng yêu ma, dáng hình nhân loại, qua một tháng trời trải nghiệm, chiến đấu, Lăng Tiểu Ngư cũng ít nhiều hiểu được. Vô hình trung, hắn đã bắt đầu có cái nhìn khác hơn về thế giới này.
Sự ngây thơ ngày nào đã lặng lẽ vơi đi, tâm phòng bị cũng âm thầm được bồi đắp.
Sự đổi thay này, là tốt hay là xấu?
Lăng Tiểu Ngư không biết. Nhưng chí ít, hắn hiểu nó là điều cần thiết.
“Nhân thế đa đoan, lòng người hiểm ác”, tám chữ này Lăng Tiểu Ngư hắn cần phải khắc ghi. Bởi lẽ hắn không muốn mình trở thành nạn nhân. Hắn còn chưa muốn chết.
Ở Đào Hoa thôn vẫn có người đang ngày đêm trông ngóng hắn. Hắn đã tự hứa với lòng sẽ kề cận săn sóc cho nàng... Chân nhân chưa thành, thâm tình chưa báo, Lăng Tiểu Ngư hắn sao có thể chết được.
Hắn phải sống. Chỉ người sống mới hoàn thành được tâm nguyện. Bằng như chết rồi, ai sẽ giúp hắn hoàn thành đây? Trên thế gian cũng đâu có Lăng Tiểu Ngư thứ hai để bù đắp.
...
Ngồi bên con suối vô danh, tại một ngọn núi vô danh, Lăng Thanh Trúc liếc nhìn đồ nhi với nét mặt trầm tư ở gần đó, hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?“.
Ngẩng đầu nhìn lên, Lăng Tiểu Ngư đáp: “Sư phụ, đệ tử đang nghĩ đến Yến cô cô“.
“Lại nhớ tới nàng à...“.
Lăng Thanh Trúc cảm thán: “Haizz... Lăng Ngọc Yến thật khiến cho người ta cảm thấy ganh tị. Trong lòng tiểu tử ngươi, nàng hẳn luôn là người quan trọng nhất“.
Lăng Tiểu Ngư cũng không phủ nhận: “Yến cô cô là người thân duy nhất của đệ tử. Người đã vì đệ tử mà hi sinh rất nhiều...“.
“Hi sinh?“.
Lăng Thanh Trúc bĩu mỗi, bày tỏ sự bất mãn của mình: “Ngươi nói cứ như thể chỉ có mỗi Lăng Ngọc Yến mới quan tâm ngươi vậy“.
“Tiểu Ngư Nhi, từ nhỏ tới lớn là ai nuôi dạy ngươi? Những lúc ngươi tập luyện bị thương là ai đã giúp ngươi bôi thuốc? Rồi khi ngươi bị tiểu nha đầu Lục Đan của Tam Tiên Đảo ức hiếp, là ai đã thay ngươi đi đòi công đạo?“.
“Chưa hết. Ta hỏi ngươi chứ, nhờ có linh đan dược thủy của ai mà ngươi mới nâng cao thể chất, mới chống chịu được với áp lực nghiền ép ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động? Và hiện giờ, Lăng Thanh Trúc ta phải bôn ba như vầy, rốt cuộc cũng là vì ai?“.
“Sư phụ, đều... là vì đệ tử“.
“Phải, đều là vì ngươi hết a“.
Lăng Thanh Trúc mau chóng bồi thêm: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi thấy không? Vi sư đối với ngươi tốt biết nhường nào, ấy vậy mà ngươi lại chẳng thèm quan tâm tới ta gì cả“.
“Sư phụ, không phải như thế đâu“.
Lăng Tiểu Ngư nhìn ân sư, chân tâm tỏ bày: “Đối với sư phụ, đệ tử trước nay đều vẫn luôn tôn kính. Trong lòng đệ tử, sư phụ cũng giống như Yến cô cô, đều là những người quan trọng nhất“.
“Quan trọng? Quan trọng tới cỡ nào?“.
Lăng Thanh Trúc hỏi thử: “Tiểu Ngư Nhi, ta hỏi ngươi nhé, nếu một ngày nào đó ta thân lâm hiểm cảnh, để cứu được ta thì ngươi phải chấp nhận hi sinh mạng sống của mình, như vậy tiểu tử ngươi có nguyện không?“.
Lần này Lăng Tiểu Ngư không đáp ngay. Hắn có điều nghĩ ngợi.
Không. Lăng Tiểu Ngư hắn không sợ chết. Hắn chỉ là còn bận lòng vì Lăng Ngọc Yến...
...
“Sư phụ.”
Trải qua hồi lâu trầm mặc, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đưa ra lựa chọn. Hắn nói với Lăng Thanh Trúc, một cách thành thật nhất: “Nếu như thật sự có một ngày như vậy, đệ tử nhất định sẽ cứu người“.
“Kể cả khi ngươi phải từ bỏ mạng sống của mình?“.
Nhận được cái gật đầu xác nhận, Lăng Thanh Trúc hỏi tiếp: “Thế còn Lăng Ngọc Yến, ngươi chết rồi thì nàng phải làm sao?“.
Cùng với cái cúi đầu, Lăng Tiểu Ngư nói ra: “Nếu như thật sự có ngày đó, đệ tử hy vọng sư phụ có thể thay đệ tử sớm hôm bầu bạn với Yến cô cô, để cô cô trải qua quãng đời còn lại trong yên bình thanh thản...“.