“Thiên không toàn, Địa không vẹn, Nhân Thần hữu khuyết?“.
Thần tình ẩn ẩn tức giận, thần điểu Chu Tước tiến lên hai bước. Nàng nhìn Lăng Tiểu Ngư, chất vấn: “Ngài dựa vào đâu mà dám nói như vậy?“.
Lăng Tiểu Ngư không vội đáp. Hắn cúi người đem một đoá sen hồng hái xuống, thẳng lưng mới hồi âm: “Các ngươi đều là thần linh chí thượng của thế giới này, đều có cảnh riêng của mình. Quyền năng sáng tạo các ngươi hẳn đều hiểu đi“.
Chu Tước, Minh Tôn, Vũ đều không nói gì, chờ nghe tiếp. Thực lòng, bọn họ vẫn hy vọng có thể thông qua đối thoại mà “giảng hoà” với vị chí tôn đến từ thiên ngoại này.
Tiếc rằng... Lăng Tiểu Ngư hắn lại không muốn hoà giải gì ở đây cả. Thôn phệ thế giới này, và thêm nhiều thế giới khác nữa, hắn sẽ làm vậy. Bởi đó là ý nghĩa cho sự tồn tại của hắn. Ngay từ đầu hắn vốn đã không có quyền lựa chọn rồi.
Hắn... cũng chỉ là một con rối mà thôi.
...
Chẳng để cho ba người Chu Tước, Minh Tôn, Vũ chờ lâu, Lăng Tiểu Ngư nói tiếp:
“... Các ngươi có thể hiểu như vầy. Hơi khác các ngươi, ta tạo ra không chỉ một mà rất nhiều cảnh, và mỗi cảnh mà ta tạo, nó đều rất rộng lớn. So với thế giới này của các ngươi còn muốn lớn hơn rất nhiều. Sinh linh cũng là như vậy, rất phong phú đa dạng, người thần đều có“.
Vũ, Minh Tôn, Chu Tước dù ngoài mặt chẳng để lộ ra bao nhiêu cảm xúc nhưng trong lòng, tâm tình lúc này thật là đang vô cùng rúng động.
Không những tạo ra nhiều cảnh rộng lớn mà bên trong cảnh ấy còn diễn sinh nên cả người và thần... Đây khác nào đang bảo mỗi một cảnh của y đều là một thế giới hoàn thiện, giống như thế giới này...
“Lúc ta sinh, Trời còn chưa có
Thiên Địa thành... lại muốn diệt ta...“.
Hai câu nói vang vọng không trung, được lặp đi lặp lại vào lúc đối phương thức tỉnh, một phần ý nghĩa chính là như thế sao?
Đối phương là kẻ đã tạo ra Thiên, đã lập ra Địa? Nhân Thần đều là do đối phương mà thành?
Nói vậy đối phương đây chẳng phải là...
Không quá bận tâm đến cảm nhận của mấy người Vũ, Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ, hững hờ cất giọng: “Thế giới này các ngươi nghĩ làm sao mà thành? Sinh mệnh của các ngươi là từ đâu mà có?“.
“Có thể ta không trực tiếp sáng tạo nên nơi này, nhưng nơi này vốn dĩ vẫn nằm trong thế giới của ta, do “thần” của ta khai mở. Pháp tắc vốn là đồng dạng“.
Chuyển mắt nhìn qua Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư chốt lại: “Thiên do ta khai, Địa do ta lập, Nhân Thần đều do ta mà thành. Ngươi nói xem, ta có tư cách để định nghĩa vạn vật sinh linh?“.
Trong cái nhăn mày, Chu Tước giữ vững tâm tình, hồi đáp: “Thôi được. Cứ cho lời ngài là đúng, cứ cho vạn vật thế gian là do ngài diễn sinh ra, như vậy thì ngài cũng không thể thích làm gì thì làm, muốn phá hủy liền phá hủy. Muôn vạn chúng sinh lẽ nào đều vô nghĩa với ngài?“.
Trái với suy nghĩ của Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: “Ngươi lầm rồi. Vạn vật sinh linh đối với ta đều rất có ý nghĩa“.
Quay mặt sang hướng khác, trong mắt ẩn hiện chút ưu thương, hắn tiếp tục: “Ta đã từng rất yêu quý, đã từng tận tâm giáo dưỡng. Nhưng... chúng vẫn thường làm sai“.
“... Một lần lại một lần, chúng cứ sai hết lần này đến lần khác. Ta chỉ cho chúng con đường sáng, nhưng đa phần đều đi vào ngõ tối. Ta chỉ cho chúng bến bờ an lạc, nhưng hầu hết đều thích đắm chìm trong hoan hỉ trần ai. Để rồi khi nhận ra mình ở cõi u minh, mắt không thể thấy dương quang, tai không thể nghe chánh pháp, chúng kêu gào than khóc, cầu ta dang tay cứu độ...“.
“Trên con sông ấy, mỗi ngày ta đều dùng đò để vớt chúng lên, đưa chúng qua bên kia bờ an lạc. Nhưng ta càng giúp chúng bao nhiêu, chúng lại càng sa đoạ bấy nhiêu. Con đò của ta không làm sao chở hết được...“.
“Trên con sông ấy, mỗi ngày ta đều nghe tiếng than khóc. Trong cõi trần ai, mỗi ngày ta đều nhìn thấy ác tâm sinh khởi, tà niệm che thiên. Ta càng lúc càng trở nên suy yếu, càng ngày càng trở nên mệt mỏi... Thật sự rất mệt mỏi...“.
Xoay đầu lại, trong đôi mắt chút ưu thương đã hoàn toàn tiêu thất, Lăng Tiểu Ngư kết luận: “Ngay từ đầu vốn dĩ đã là sai“.
...
Vũ, Minh Tôn, Chu Tước đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Minh Tôn đặt một tay trước ngực, nói:
“Chúng sinh hữu tình, làm sao có thể không phạm sai lầm. Ngài vì vậy mà diệt đi tất thảy, chẳng quá nhẫn tâm ư?“.
“Ta nhẫn tâm?“.
Lăng Tiểu Ngư cười nhạt: “Tiểu hoà thượng, ngươi không hiểu. Tâm của ta, các ngươi không hiểu“.
Hít nhẹ một hơi, Lăng Tiểu Ngư bảo, giọng dứt khoát: “Ta biết các ngươi nghĩ gì, nhưng câu trả lời của ta vẫn chỉ như vậy: Hoặc các ngươi giết ta, hoặc ta sẽ hủy diệt thế gian này“.
“Ngài thật sự muốn hủy diệt thế gian này?“.
Bảo trì im lặng từ nãy giờ, Vũ bất ngờ lên tiếng. Nàng nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiểu Ngư: “Nếu đó thật là mong muốn của ngài, vậy ngài hà tất phải cùng chúng ta nhiều lời như vậy? Theo ta thấy thì rõ ràng ngài...“.
“Ngươi lầm rồi“.
Lăng Tiểu Ngư cắt ngang lời Vũ: “Ta không do dự, cũng chẳng đắn đo, ý định của ta lại càng không có khả năng thay đổi“.
“Vậy thì tại sao ngài...?“.
“Ngươi cần một lời giải thích ư? Vậy được, ta sẽ cho ngươi câu trả lời“.
Tay chỉ vào ngực mình, Lăng Tiểu Ngư nói ra đáp án: “Một phần trong ta muốn như vậy, một sự giải thoát“.
Giải thoát?
Trong lúc ba người Vũ, Minh Tôn, Chu Tước còn chưa kịp hiểu thì nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư đã bất ngờ tiết lộ: “Thật ra bây giờ ta đang rất yếu nhược. So với thuở ta khai Thiên lập Địa, sức mạnh một phần vạn cũng chẳng bằng. Nói cách khác, các ngươi vẫn có khả năng giết được ta“.
“Nhớ kỹ, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi cứu lấy thế giới này... Giờ thì ra tay đi“.
...
Lời, Lăng Tiểu Ngư đã sớm nói xong, nhưng Vũ, Chu Tước, Minh Tôn, bọn họ vẫn không làm sao lý giải được.
Đối phương nói muốn hủy diệt thiên địa này, theo lý cần nhanh chóng ra tay mới phải. Ấy vậy mà không. Sau khi bị Minh Tôn dùng phật lực dịch chuyển tới đây thì đối phương lại tỏ ra rất đỗi từ tốn. Đối phương kể cho bọn họ nghe về lai lịch của mình, lý do vì sao phải hủy diệt thiên địa, xoá bỏ sinh linh, rồi còn tiết lộ tình trạng suy yếu của mình nữa...
Đối phương bảo sở dĩ làm thế là vì một phần bên trong mình mong muốn như thế, được giải thoát. Nhưng “một phần bên trong” kia là ai, là cái gì? Thêm nữa, tại sao lại là “giải thoát”? Khỏi ai, khỏi cái gì?
Rất nhiều thứ mâu thuẫn. Lời nói và hành động của Lăng Tiểu Ngư, chúng không trùng khớp gì cả.
Chắc chắn phải có ẩn tình. Vũ, Minh Tôn, Chu Tước tin rằng như vậy. Thực lòng, bọn họ cũng muốn tìm hiểu ngọn nguồn lắm. Chỉ tiếc rằng... Lăng Tiểu Ngư đã không cho bọn họ thêm thời gian nữa rồi.
Với khí thế được đề thăng mạnh mẽ, Lăng Tiểu Ngư đã vừa đem đôi long ngư của mình gọi ra.
Bất đắc dĩ, vì bảo vệ thế giới này, Minh Tôn buộc phải hành động.
Tay phải đặt trước ngực, từ trên người y kim quang tức thì chiếu rọi. Y đạp nhẹ hư không, lao thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư, cùng đối phương giao chiến.
Thấy vậy, Chu Tước và Vũ cũng không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng tiến đến hỗ trợ.
“Hống!“.
“Hống!“.
Trên bầu trời, Minh Long và Huyền Long của Lăng Tiểu Ngư vốn đã đợi sẵn, vừa trông thấy Vũ và Chu Tước lao lên thì ngay lập tức ngâm lên. Mỗi con một hướng, chúng tiến hành đánh chặn.
Một trận ác chiến lúc này đã thực sự bắt đầu.