Tiên Môn

Chương 481: Chương 481: Các lộ thần thông




“Tiểu hoà thượng, nên dốc hết lực đi“.

Vừa bị đẩy lui, lại nghe Lăng Tiểu Ngư nói ra như vậy, Minh Tôn trong lòng trầm trọng, lập tức đem đại thần thông xuất ra.

Theo cánh tay trái đưa về phía trước, chuỗi bồ đề y đang đeo cũng liền bay ra. Đương nhiên đây không phải cái mà Minh Tôn y đã dùng trước đó. So với cái trước thì chuỗi bồ đề này nhỏ hơn. Dù vậy, uy năng của nó thì lớn hơn rất nhiều.

“Vạn Pháp Luân Chuyển!” Từ trong miệng Minh Tôn, thanh âm cất lên.

Phản ứng lại, những hạt bồ đề lập tức đại phóng kim quang, cùng nhau tách ra rồi đem Lăng Tiểu Ngư phong toả.

“Phá!“.

“Oành!“.

“Oành!“.

“Oành!“.

...

Mười tám tiếng nổ đồng loạt vang lên, hết thảy đều nhắm vào Lăng Tiểu Ngư.

Phải công nhận lực công phá kia, nó cực kỳ to lớn. Thậm chí chỉ dư âm trùng kích thôi cũng đủ khiến cho đại sơn ở cách đó hơn mười dặm ầm ầm đổ sập.

Nhưng, mạnh thì mạnh, lần tấn công này của Minh Tôn vẫn chưa thể tổn hại gì được đối thủ. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn bình an vô sự, cả người vẹn nguyên.

Được bao bọc trong hôi quang, Lăng Tiểu Ngư ra chiều thất vọng:

“Tiểu hoà thượng ngươi chỉ có bao nhiêu đó bản lãnh thôi sao?“.

Trong cái lắc đầu, hắn đưa tay chỉ về một dãy núi ở xa vài mươi dặm.

Tức thì, dãy núi kia nổ vang một tiếng, tiếp đấy liền hoá thành tro bụi. Một cành cây, một viên đá thậm chí cũng không còn sót lại.

“Tiểu hoà thượng, nếu không muốn vạn vật thế gian hoá thành tro bụi thì hãy đem hết thảy thực lực xuất ra đi. Đạo pháp của ngươi vốn dĩ cao hơn những gì ngươi đang thể hiện nhiều“.

“Ngài tại sao phải như thế? Lẽ nào thật phải ta sống ngươi chết, ngươi sống ta chết mới cam ư?“.

“Tiểu hoà thượng, có nói ngươi cũng không hiểu. Đã vậy ngươi hà tất phải nhiều lời?“.

Biết dẫu bản thân có khuyên can thế nào cũng vô dụng, Minh Tôn rốt cuộc cũng chỉ đành chiếu theo lời đối phương mà làm, đem toàn bộ thực lực xuất ra.

Sau một câu niệm, toàn thân y, từ đầu tới chân, da thịt bỗng hoá thành kim sắc. Đồng thời, một hư ảnh phật đà ba đầu mười tám cánh tay cũng nhanh chóng xuất hiện.

Xuôi theo ý niệm của Minh Tôn, hư ảnh phật đà mở trừng sáu mắt, mười tám cánh tay đồng loạt hướng về Lăng Tiểu Ngư, thay phiên đánh tới.

Chẳng chút e ngại, bên này, Lăng Tiểu Ngư cũng điều động linh lực, xuất chưởng đối kháng. Hễ mỗi lần hắn đưa tay về phía trước là một hôi thủ to lớn liền bay ra, khí thế so với những kim thủ của tôn phật đà ba đầu mười tám cánh tay kia cũng không hề thua kém.

“Oành!“.

“Oành!“.

...

“Oành!“.

...

Bên phải kim thủ, bên trái hôi thủ, đôi bên chẳng chút khoan nhượng, trực tiếp đâm thẳng vào nhau, từ đấy đưa tới những tiếng bạo liệt đinh tai. Trước chưa dứt sau đã vang, cứ vậy mà nối nhau không ngừng.

Tất nhiên, pháp tướng vẫn chưa phải thần thông lợi hại nhất của Minh Tôn. Sau pháp tướng, y còn có những thủ đoạn ghê gớm khác nữa. Ví như... phật bảo chẳng hạn.

Chỉ thấy chiếc áo cà sa trên người Minh Tôn không cánh tự bay, một mạch hướng thẳng đến vị trí của Lăng Tiểu Ngư, phiêu phù ngay trên đỉnh đầu hắn.

Đã sớm tung người lên cao, Minh Tôn xoè rộng bàn tay, rồi đem nắm lại, miệng hô lớn: “Toả!“.

Ngay tức khắc, chiếc áo cà sa liền biến lớn, đem cả một vùng trời đất thu hết vào. Lăng Tiểu Ngư, hắn cũng nằm ở bên trong.

Mắt thấy đã đắc thủ, Minh Tôn tiếp tục động thần niệm, thông qua đó mà chỉ thị pháp tướng công kích đúng vị trí của Lăng Tiểu Ngư.

Trên không trung, mười tám cánh tay màu vàng kim rất nhanh liền đánh xuống.

Nhưng, chính tại lúc này, khi kim thủ phật đà sắp sửa tiếp cận thì một bất ngờ nho nhỏ đã xảy ra.

Bên trong chiếc áo cà sa của Minh Tôn, một tiếng hét dài chợt cất lên. Kế đó...

“Rẹt!“.

“Rẹt!“.

“Rẹt!“.

... chiếc áo cà sa, nó liên tiếp bị xé rách, cuối cùng thì hoàn toàn bị phá hủy.

Được bao bọc trong thứ linh quang tang thương cổ lão, Lăng Tiểu Ngư nâng nhẹ cánh tay.

Từ đầu ngón tay hắn, hàng tá sợi tơ xuất ra, chia làm hai hướng tiến công Minh Tôn và pháp tướng của y.

Không thể không nói, những sợi tơ do lực lượng hoá thành này, chúng lợi hại vô cùng. Thoạt trông thì nhỏ bé đấy, thế nhưng độ bền bỉ và sức mạnh ẩn chứa bên trong thì quả thực đáng gờm. Thiết nghĩ, chỉ cần bị chúng trói giữ thôi thì đối thủ khó lòng mà thoát ra được.

Minh Tôn hiểu rõ điều ấy, chính vì vậy nên mới phải thận trọng ứng phó, liên tiếp tránh lui.

Tuy có hơi chật vật nhưng rốt cuộc thì Minh Tôn vẫn thành công thoát ra khỏi sự bủa vây từ những sợi tơ màu xám nọ. Chỉ có điều là... hư ảnh tôn phật đà do Minh Tôn y gọi ra, nó lại không được may mắn như vậy. Lúc này, tay chân mình mẩy của nó đều đã bị trói chặt.

Rồi...

Sau một tiếng “Phá” của Lăng Tiểu Ngư, hư ảnh tôn phật đà đã nổ tung trong tích tắc.

...

Đối với sức mạnh của Lăng Tiểu Ngư, nếu nói Minh Tôn không hề kiêng kỵ thì khẳng định là nói dối. Thực chất trong lòng y rất e ngại, thậm chí là khiếp sợ. Đặc biệt khi y nghĩ đến những lời kia...

Đối phương bảo mình bây giờ đang hết sức yếu nhược, so với trước đây thì một phần vạn cũng chẳng bằng mà còn ghê gớm như vầy, thử hỏi ở thời kỳ toàn thịnh, sức mạnh của đối phương còn kinh khủng tới đâu?

Dám cá muốn hủy đi thế giới này bất quá cũng chỉ một cái phẩy nhẹ mà thôi.

Thân là người đã chứng đắc quả vị, lấy nhãn lực cùng trí tuệ của mình, Minh Tôn sớm đã biết tới những điều mà kẻ bình thường không cách nào biết được. Y hiểu rõ thế giới của mình vốn không phải duy nhất, bất quá một phần trong vũ trụ bao la mà thôi. Y biết ở ngoài kia còn có những thế giới khác, những vị thần linh khác. Chỉ là... có tưởng tượng thế nào y cũng không thể ngờ được trong vũ trụ này lại tồn tại một vị chí tôn cường đại tới vậy.

Tạo Thiên, lập Địa, định pháp tắc, diễn sinh Nhân Thần... Thật đã vượt quá tầm hiểu biết của Minh Tôn y rồi.

...

“Đây là cơ hội duy nhất sao?“.

Tâm tình tuy có hơi phức tạp, nhưng rốt cuộc rồi Minh Tôn cũng hạ xuống quyết tâm.

Lặng lẽ hít sâu một hơi, y nhẹ phát lực đem tay áo chấn nát. Tiếp đến, y dang rộng hai tay, trái hướng thiên, phải chỉ địa, miệng phát âm ba.

Đó là một tràng cổ ngữ, ước tính tầm chục âm có lẻ.

Tại khoảnh khắc âm cuối cùng vừa ra hết thì cũng là lúc dị biến phát sinh.

Trên cánh tay bên trái của Minh Tôn, một long ảnh hiện lên, rồi hoá thành thực thể, bay vút lên trời. Trong khi đó, ở cánh tay bên phải, vừa nhảy ra đây lại là một con hổ trắng với hình tướng oai dũng cực kỳ.

“Hống!“.

“Grào... ào...!“.

...

“Thương Long, Bạch Hổ sao?“.

Lăng Tiểu Ngư thoáng liếc nhìn hai sinh vật vừa hiện thân, rồi làm ra hành động đáp trả.

Từ trong kim nhãn của hắn, một cặp kỳ lân kim sắc nhanh chóng lao ra. Chúng đón gió mà lên, loáng cái kích cỡ đã to bằng ngọn núi, vượt trội hơn cả đôi Thương Long - Bạch Hổ trước mặt.

“Đi đi“.

Rất có linh tính, hoàng lân vừa nghe Lăng Tiểu Ngư nói xong liền chia nhau ra, một con bay lên trời, một con đáp xuống đất cùng Thương Long - Bạch Hổ giao chiến.

“Hống!“.

“Grào... ào...!“.

...

Lăng Tiểu Ngư chả buồn quan sát xem hoàng lân của mình có thể chiếm thế thượng phong trước Thương Long - Bạch Hổ hay không, thay vì quan sát chúng thì mắt hắn lại chuyển sang nhìn Minh Tôn.

Lúc này, Minh Tôn đã vừa thi triển thêm một đại thần thông nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.