Khác trước, hiện Minh Tôn không đứng mà ngồi. Y để hai tay trước ngực, tay trái đặt ngang tay phải dựng dọc, miệng niệm pháp chú. Theo mỗi phật âm y niệm lên thì từ trong miệng y lại có một chữ “Vạn” màu vàng xuất ra. Chúng nối nhau tụ tại trên đỉnh đầu y, dần dần lớn mạnh.
Nhìn chữ “Vạn” đang toả ra phật lực ấm áp kia, lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư đã phải nhíu mày. Rõ ràng là hắn cảm nhận được sự uy hiếp.
Cánh tay nhẹ nâng, hắn đánh ra một chỉ.
“Chíu!“.
“Ong!“.
Nhưng ngay lập tức, xung quanh Minh Tôn đã hiện ra một tầng bảo hộ vô cùng vững chãi. Vừa rồi cũng chính nó đã đem chỉ pháp của Lăng Tiểu Ngư ngăn lại.
Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư mới đề thăng lực đạo. Thay vì chỉ một ngón thì lần này hắn xoè rộng cả bàn tay.
Nháy mắt, một hôi thủ khổng lồ xuất ra.
“Ong!“.
“Ong...!“.
Nhưng lần này, kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi. Tầng phòng hộ bao bọc Minh Tôn, nó vẫn vẹn nguyên.
“Cũng không tệ“.
Dù đã hai lần công phá thất bại nhưng trên khuôn mặt Lăng Tiểu Ngư vẫn chẳng có bao nhiêu thất vọng hoặc là nao núng. Cử chỉ vẫn từ tốn như cũ, lần thứ ba hắn xuất thủ.
Những sợi tơ màu xám một lần nữa tái hiện, theo sự điều khiển của Lăng Tiểu Ngư, chúng xoắn chặt vào nhau, hợp thành một mũi khoan nhắm thẳng tầng bảo hộ của Minh Tôn mà xuyên phá.
...
“Crắc...“.
“Crắc...“.
Trải qua khoảng năm bảy giây đối kháng, rốt cuộc thì phật quang hộ thể của Minh Tôn cũng đành cam thất bại. Lấy tốc độ mắt thường có thể dễ dàng thấy được, tầng bảo hộ hiện đã rạn nứt, tùy thời sụp đổ.
Thế rồi, chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến. Tầng phật quang trụ thêm được hai giây nữa thì hoàn toàn vỡ vụn. Và điều đó cũng đồng nghĩa rằng những sợi tơ màu xám do Lăng Tiểu Ngư dùng linh lực huyễn hoá ra, chúng sẽ trói buộc và rồi sẽ đem Minh Tôn hủy diệt.
Nhưng...
“Sẽ” thì vẫn là “sẽ“. Khả năng dù lớn thì bất quá cũng chỉ khả năng, có thành hiện thực hay không, cái đó còn tùy thuộc ở Minh Tôn một phần. Mà Minh Tôn ư?
Y nói là “không“.
Ngay khoảnh khắc tầng phật quang bị những sợi tơ màu xám kia phá hủy, tại nơi ngực Minh Tôn, một đạo kim quang cũng đã loé lên, thị hiện nên hình tướng một vị phật đà râu bạc da nhăn, mặt mày khắc khổ.
Lại nói, vị phật đà này vốn cũng chẳng ai xa lạ, đích xác là Minh Lực Cao Vương Phật - chủ nhân đời trước của mảng thiên địa này, đồng thời cũng chính là người đã lưu lại duyên bồ đề cho Minh Tôn, để y dựa vào duyên đó mà tu thành chánh quả, đắc được kim thân.
Không như pháp tướng thị hiện trước đó, pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật chẳng hề e ngại gì những sợi tơ màu xám kia. Khá dễ dàng, chỉ sau một ấn của y thì những sợi tơ đã buộc phải thoái lui.
Chưa dừng lại ở đó, Minh Lực Cao Vương Phật còn tiếp tục thi triển thần thông, từ một hoá thành hai mươi bốn thân ảnh, tất cả cùng đem Lăng Tiểu Ngư vây kín.
Đông ra một chỉ, tây xuất một quyền, nam đánh một chưởng, bắc hoành một cước, hai mươi bốn thân ảnh cứ vậy mà phối hợp tấn công dồn dập.
Về phần Lăng Tiểu Ngư - đối tượng đang bị tấn công...
Nhìn kỹ thì cũng không có gì đáng gọi chật vật. Đông tây cũng tốt, nam bắc cũng được, bất kể ở phương vị nào, có tấn công mạnh mẽ ra sao thì hắn đều hoá giải được.
Chỉ một pháp tướng liền nghĩ có thể áp chế được hắn?
Mơ tưởng!
Kim nhãn hiện hung quang, Lăng Tiểu Ngư bất ngờ há miệng. Từ bên trong, một cỗ hấp lực kinh khủng nổi lên, đem bốn phương thiên địa nuốt lấy.
Hai mươi bốn thân ảnh Minh Lực Cao Vương Phật đồng loạt nhăn mày. Ai cũng như ai, tất thảy vội vàng thoái lui...
...
Đợi khi đã thoát ra khỏi phạm vi thôn phệ của Lăng Tiểu Ngư, lúc này hai mươi bốn thân ảnh huyễn hoá từ pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật mới lại ra sức tấn công.
Theo những động tác của các thân ảnh, thiên địa nhanh chóng biến đổi.
Dưới chân Lăng Tiểu Ngư, ban đầu vốn dĩ là hồ nước năm dặm, nhưng sau cái điểm tay của một thân ảnh phật đà, hồ nước liền biến thành biển lửa. Trên trời cũng là như vậy, vốn dĩ mây bay loáng cái lại hoá thành núi đá, đè xuống đỉnh đầu Lăng Tiểu Ngư...
Hết thảy đều chỉ là một cái phẩy tay, trong một ý niệm.
Ghê gớm?
Với thường nhân mà thôi. Chứ bằng Lăng Tiểu Ngư... Hắn đâu phải là không biết dùng lĩnh vực.
...
“Ầm!“.
“Ầm!“.
Tiếp sau một quyền đem thạch sơn trên đỉnh đầu đánh vỡ, Lăng Tiểu Ngư mở trừng hai mắt. Từ bên trong cơ thể hắn, một cỗ năng lượng màu xám cấp tốc bành trướng, đem hai mươi bốn thân ảnh Minh Lực Cao Vương Phật đẩy lùi ra xa.
Đứng giữa mười dặm hôi quang, hắn chỉ tay về hướng đông, tức khắc hướng đông hoá thành đao sơn, chỉ tay về hướng tây, hướng tây liền biến thành quỷ hải, nam bắc cũng là như vậy, đều theo ý niệm Lăng Tiểu Ngư hắn mà thị hiện.
Sắc mặt lạnh lùng, Lăng Tiểu Ngư hô lên một tiếng: “Diệt!“.
Tiếng hô vừa dứt, tức thì, từ bốn phương đông - tây - nam - bắc, muôn đao vạn quỷ liền thi nhau xuất động, toàn bộ lao vào chém giết, cắn xé hai mươi bốn thân ảnh Minh Lực Cao Vương Phật.
Trước thủ đoạn này của Lăng Tiểu Ngư, pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật đương nhiên sẽ không thể đứng yên chịu trận.
Bằng phật lực của mình, hai mươi bốn thân ảnh tả xung hữu đột, cùng phối hợp để đối kháng.
Chỉ là... Muôn đao vạn quỷ, số lượng thật sự là quá nhiều. Pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật muốn diệt hết cũng không phải dễ. Huống chi... những quỷ này, đao này, chúng lại cứ liên tục sinh ra, một đám nằm xuống hai đám đã phất lên...
Diệt ư?
Đâu dễ gì diệt.
...
Pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật xuất động là lĩnh vực, Lăng Tiểu Ngư thi triển cũng là lĩnh vực, nhưng đôi bên rõ ràng có chênh lệch không ít. Lăng Tiểu Ngư, hắn thậm chí còn có thể dùng pháp của mình để hủy pháp của đối phương, trình độ quả chẳng thể so bì. Vì lẽ đó, kết cục ra sao thì thiết nghĩ ai cũng đều đoán được.
Trải qua một hồi ra sức kháng cự thì giờ đây pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật đã bị phá hủy. Hai mươi bốn thân ảnh của y, hết thảy đều bị cắt xẻ và thôn phệ, chẳng còn sót lại chút gì.
Vẫn hiện hữu, có chăng là kim thân của Minh Tôn.
Mặc máu tươi vừa tràn ra khoé miệng, Minh Tôn vẫn tiếp tục niệm pháp chú, thần tình vẫn tĩnh lặng như nước.
Không có cái gọi là nương tay, do dự, Lăng Tiểu Ngư chỉ về phía Minh Tôn.
Muôn đao vạn quỷ một lần nữa liền xuất động, điên cuồng lao tới.
“Minh Tôn!“.
Trong giây phút nguy nan, một tiếng hô hoán chợt truyền đến. Tiếp đấy, một quả cầu màu đen bay qua.
“Oành... h... h...!!“.
...
Liếc sang bên trái, nơi Vũ đang cùng với Huyền Long giao chiến, Lăng Tiểu Ngư nói:
“Ngươi liệu có thể ngăn được ta?“.
Nói xong, cũng chẳng đợi Vũ trả lời, cùng với muôn đao vạn quỷ của mình, hắn trực tiếp lao thẳng đến chỗ Minh Tôn, ý đồ tiêu diệt.
“Minh Tôn!“.
“Minh Tôn!“.
Vũ, Chu Tước cõi lòng gấp gáp, vội khẩn trương dùng thuật thuấn di hòng ứng cứu cho Minh Tôn.
Tiếc rằng, thần thông thuấn di, bọn họ lại không làm sao thi triển được. Minh Long và Huyền Long, chúng đã dùng thủ đoạn đem không gian phong toả lại rồi.
...
Vũ không thể qua, Chu Tước cũng không thể tới, Minh Tôn hiện chỉ còn biết tự trông cậy ở chính mình.
Là sinh là tử, tất cả đều tại một khắc này.