“Rẹt!“.
“Rẹt!“.
Động tác thô bạo, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng đem hai mảnh nội y trên người Thiên Hồ Đại Mi xé rách. Kế đó, hắn giải khai phong bế cho nàng.
Khác với ban nãy, lần này hắn không ngồi im chờ đợi nữa, thay vì đợi chờ thì hắn chủ động tiến công. Nhắm chiếc miệng be bé xinh xinh của Thiên Hồ Đại Mi, hắn bắt đầu hôn. Dĩ nhiên là không chỉ bên ngoài, mỗi đôi môi, Lăng Tiểu Ngư hắn còn chiếm đoạt cả những thứ bên trong nữa. Chiếc lưỡi thơm tho của nàng, mật dịch trong miệng nàng, toàn bộ đều bị hắn tham lam mút lấy mút để.
Lăng Tiểu Ngư, hắn đã lấy đi rất nhiều. Nhưng nếu bảo thoả mãn thì... còn lâu hắn mới thoả mãn. Sau miệng, Lăng Tiểu Ngư hắn di chuyển dần xuống dưới. Hắn dừng ở đôi gò bồng đảo, xoan nắn nhào nặn một hồi thì tiến thẳng đến chốn đào nguyên tư mật.
Nước thật là nhiều lắm.
...
“Ư...“.
“Ưm...“.
Dưới sự khuấy động của Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Đại Mi cảm thấy vừa sung sướng lại vừa khó chịu. Cơ thể nàng liên tục uốn éo, miệng chốc chốc rên rỉ ttong khi những ngón tay thì bấu chặt vào tấm chăn trên giường, bộ dạng “khổ sở” vô cùng.
“Yêu ta...“.
“Yêu ta...“.
Đã không thể chịu đựng thêm được nữa, Thiên Hồ Đại Mi bất chấp cái chân đau vùng lên. Nàng đang toan đem Lăng Tiểu Ngư đẩy ngã thì... chính nàng đã bị đè luôn xuống giường.
“Yêu ta...“.
Không còn biết trời trăng mây gió chi nữa, cũng giống như Thiên Hồ Nguyệt ban nãy, bây giờ trong tâm trí Thiên Hồ Đại Mi, tồn tại duy nhất chỉ một ý niệm: hoan ái. Nàng muốn giao hoan. Cơ thể nàng hiện vô cùng trống rỗng, nàng cần có ai đó giúp mình khoả lấp.
Lăng Tiểu Ngư? Ai là Lăng Tiểu Ngư? Thiên Hồ Đại Mi nàng không biết. Nàng chỉ biết bên cạnh nàng lúc này đang có một nam nhân, và nàng khao khát được cùng với hắn hoà làm một.
“Yêu ta...“.
“Yêu ta!“.
Hơn bất kỳ sự phóng đãng của nữ nhân bình thường nào từng được biết tới, Thiên Hồ Đại Mi chẳng khác gì hổ. Nàng liên tục cào cấu, rồi vòng tay ghì chặt lấy cổ Lăng Tiểu Ngư, ép cho miệng hắn chạm đến ngực mình. Nhưng, sự va chạm càng nhiều, tâm trí nàng lại càng trống rỗng, hạ thân nàng lại càng khó chịu...
Bản năng mách bảo, Thiên Hồ Đại Mi đưa tay xuống phía dưới, tìm đến thứ đồ vật mà nàng biết chắc là nó có thể làm cho mình thoả mãn.
“Soạt!“.
Không may, ý đồ của Thiên Hồ Đại Mi nàng đã bị người phát hiện. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã chặn đứng hành vi xấu xa ấy.
“Cho ta...“.
Lăng Tiểu Ngư không nói gì. Hắn dùng hành động để trả lời. Hắn đưa thứ mà ai cũng biết là thứ gì kia lại gần u huyệt, kế đấy thì một mạch đi vào.
“Ư!“.
Dị vật xâm nhập, Thiên Hồ Đại Mi đau đớn gồng lên. Nàng có cảm giác thân thể mình vừa bị xé đôi.
Mặc dù Thiên Hồ Đại Mi nàng đã từng trải qua chuyện sinh nở, còn tận những ba lần, nhưng với bí quyết thượng thừa được tổ tiên truyền lưu, việc hoàn tân thật chẳng có gì đáng gọi khó khăn cả. Lại nói, sinh nở đâu giống ái ân. Tính ra đây mới chỉ là lần đầu tiên Thiên Hồ Đại Mi nàng chung chạ với nam nhân...
Chưa từng hoan ái với nam nhân mà lại sinh ra tận những ba đứa con, nghe đúng rất kì lạ, nhưng đó hoàn toàn là sự thật, tộc nhân Thiên Hồ ai nấy đều hiểu. Số là tổ tiên Thiên Hồ có đặt ra quy định, hễ phàm nữ tính hoàng tộc nào muốn kế thừa Vương vị, người đó tuyệt đối phải giữ thân trong sạch cả đời, không được phép cùng nam nhân phát sinh quan hệ, kẻ trái luật lập tức bị tước bỏ tư cách, kể cả đã là Vương cũng phải thoái vị nhường ngôi. Theo quan điểm của tổ tiên Thiên Hồ, nữ nhân có phẩm vị hơn hẳn nam nhân và Vương phải là người duy trì chế độ nữ quyền này. Vương cao quý hơn tất thảy, vậy nên chung chạ cùng nam nhân, điều đó là một sự ô nhục, đáng hổ thẹn.
Từ xưa đến nay, Vương của Thiên Hồ tộc, mỗi một thế hệ đều là trinh nữ, tiết hạnh luôn được gìn giữ cả đời, trong lịch sử ghi chép đều luôn là như vậy, chưa từng có ngoại lệ. Chuyện Vương mang thai, tất cả chỉ do bản thân mình quyết định. Ở tại Thanh Khâu này có tồn tại hai hồ nước nhỏ rất đỗi thần kỳ: một hồ màu lam, một hồ màu trắng. Hai hồ nước này có công dụng rất đặc biệt, đó là có thể giúp cho Vương mang thai. Nếu như Vương uống nước trong hồ màu trắng thì chắc chắn sẽ hạ sinh nhi tử, còn nếu uống nước trong hồ màu lam thì đứa con sinh ra, mười mươi sẽ là nhi nữ. Thiên Hồ Đại Mi, nàng chính là dùng phương thức này hạ sinh ba huynh muội Thiên Hồ Bắc Gia, Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ. Bởi thế cho nên nếu bảo Thiên Hồ Đại Mi nàng vẫn là trinh nữ, tuyệt đối không ngoa chút nào.
...
Lăng Tiểu Ngư phải nói là nam nhân rất có diễm phúc. Nữ nhân trong thiên hạ, luận nhan sắc, trừ Đồ Tam Nương ra thì làm gì còn ai sánh được với Thiên Hồ Đại Mi nữa? Thiên Hồ Đại Mi nàng đẹp còn hơn cả thiên tiên, là vưu vật trời sinh mà bất cứ nam nhân nào cũng đều khao khát mong cầu. Nay Lăng Tiểu Ngư hắn đã chiếm được, lại còn là nam nhân đầu tiên chiếm hữu, nếu thế nhân biết được, thiết nghĩ lắm kẻ sẽ sinh lòng ganh tị. Huống chi... cùng hắn trải qua chuyện ái ân đây nào phải đâu chỉ mỗi mình Thiên Hồ Đại Mi. Còn có Thiên Hồ Nguyệt - con gái của Thiên Hồ Đại Mi nàng nữa.
Tuyệt đại song kiều, lại là mẫu tử kiêm thu, thử hỏi còn diễm phúc nào hơn?
...
Lăng Tiểu Ngư có thể nói là đang tắm trong diễm phúc vô bờ, theo lý nên biết trân yêu mới phải. Vậy mà không, biểu hiện của hắn, nó chẳng có điểm nào cho thấy là hắn biết tiếc ngọc thương hương cả. Động tác của hắn rất thô bạo. Mặc cho nữ nhân dưới thân có đau đớn, hắn vẫn không dừng lại, trái lại còn làm nhanh hơn. Kiểu như... Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ đang phát tiết.
May mắn là Thiên Hồ Đại Mi xuất thân yêu tộc, cảnh giới tu luyện đã cao nên có thể trạng rất tốt, đủ sức gồng gánh. Thế công dồn dập của Lăng Tiểu Ngư, nàng đã dần thích nghi được. Theo đó, từ thống khổ ban đầu, hiện nàng đã bắt đầu cảm nhận được niềm vui hoan ái.
...
“Ưm...“.
“Ư...“.
...
Cuộc giao hoan diễn ra khá lâu, tính tới hiện tại đã qua hơn hai canh giờ rồi mà vẫn chưa kết thúc. Lăng Tiểu Ngư chưa thoả mãn, Thiên Hồ Đại Mi thì... cũng vậy. Rõ ràng so với Thiên Hồ Nguyệt, năng lực phòng the của nàng tốt hơn rất nhiều. Nó tốt tới nỗi khiến cho Lăng Tiểu Ngư cũng phải âm thầm khó chịu.
Hắn không thích như vầy. Từ nãy giờ hắn đối với Thiên Hồ Đại Mi nàng đã rất thô bạo, nhưng hắn càng thô bạo thì nàng lại càng thêm hưng phấn, cuồng nhiệt. Đây đâu phải sự trừng phạt. Lăng Tiểu Ngư cảm thấy mình đang giúp nàng thoả mãn dục vọng thì đúng hơn. Ban đầu còn tốt, nhưng kéo dần về sau, cái cảm giác chính mình mới đang là kẻ thua thiệt mỗi lúc một lớn dần lên trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư, khiến hắn tức giận.
Rốt cuộc thì ai mới là kẻ chiếm đoạt ai, ai mới là công cụ của ai đây?!
Huyết đồng đại thịnh, trong đầu Lăng Tiểu Ngư bỗng loé lên một ý nghĩ điên cuồng, rất không phù hợp lễ giáo. Hắn ngưng chinh phạt, mau chóng tách ra khỏi người Thiên Hồ Đại Mi.
Dị vật rút đi, Thiên Hồ Đại Mi liền cảm thấy trống rỗng. Nàng đưa tay sờ soạng như thể tìm kiếm.
Cuối cùng, tay nàng cũng đã bắt được. Chỉ có điều là thứ nàng vừa mới bắt được kia, đấy lại không phải thứ nàng tìm, bất quá bàn tay của Lăng Tiểu Ngư mà thôi.
“Hừ!“.
Dạ tức khí còn chưa tan, Lăng Tiểu Ngư hừ lạnh một tiếng. Hắn đem Thiên Hồ Đại Mi dựng dậy, giữ nàng trong tư thế khom lưng quỳ gối. Kế đó, hắn từ phía sau đi vào. Nhưng, vị trí hắn tiến vào lại không phải cái nơi mà hắn đã ra sức chinh phạt từ nãy giờ. Cái chỗ này... không phải cửa chính, nó là cửa sau.
p/s: Pea cũng không hiểu tại sao mình lại có thể mường tượng và viết ra những cảnh này. Pea tự thấy bản thân rất là biến thái. Thôi, đi truyền máu đây...