Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, một đêm hoan lạc cả đời khó quên. Xét trong trường hợp của Lăng Tiểu Ngư đây thì ký ức lại càng không dễ lãng quên.
Cuộc ái ân, nó đâu chỉ diễn ra vài ba khắc. Nó kéo dài đến tận hơn sáu canh giờ kia mà. Từ lúc trời còn chưa tối đến tận sáng ngày hôm sau, Lăng Tiểu Ngư hắn đã miệt mài chinh phạt. Thiên Hồ Nguyệt không có bao nhiêu, chỉ hai lần, nhưng Thiên Hồ Đại Mi thì khác... Lăng Tiểu Ngư không chỉ chiếm đoạt nàng một lần, hắn dày vò nàng hết lần này đến lần khác. Tất nhiên là trong quá trình hoan lạc này, tư thế yêu đương chẳng hề cố định, giống hệt như nhau. Nó có thay đổi, rất là đặc sắc. Thậm chí có đôi lúc hình ảnh còn khiến cho người ta phải trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, sau đó là xấu hổ ngượng ngùng. Thật... vô cùng dâm đãng.
Đêm nay, đối với Thiên Hồ Đại Mi khẳng định rất dài...
...
“Ư...!“.
Trải qua không biết bao nhiêu là khổ sở, rốt cuộc thì Thiên Hồ Đại Mi cũng đạt đến khoái cảm tột cùng. Nàng theo bản năng ngửa đầu ra sau, miệng kêu lên một tiếng đầy thoả mãn. Toàn thân nàng căng cứng, rồi đổ gục xuống giường, thật lâu sau cũng không thấy động.
Thiên Hồ Đại Mi, nàng đã ngất đi rồi. Thể trạng cho dù có tốt thì trước sự công phá mãnh liệt của Lăng Tiểu Ngư, nàng rốt cuộc đã phải đầu hàng. Riêng phần Lăng Tiểu Ngư - người đem quân chinh phạt... hắn cũng mới vừa thiếp đi.
...
Lăng Tiểu Ngư ngủ không nhiều, chưa đến một khắc sau thì đã tỉnh lại. Và khi hắn tỉnh lại thì... Hắn nhìn thân thể loã lồ của Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Đại Mi, nhìn những dấu vết lưu lại từ cuộc giao hoan điên cuồng, nhất là vết tích lạc hồng, tâm trí vô cùng hoang mang. Thậm chí là sợ hãi.
Chuyện đã xảy ra, mỗi một chi tiết Lăng Tiểu Ngư hắn đều nhớ rõ. Hắn biết hắn đã lấy đi trinh tiết của Thiên Hồ Nguyệt thế nào, cũng biết mình đã dày vò Thiên Hồ Đại Mi ra sao, thế nhưng... Tại sao hắn lại làm như vậy?
Trong lòng hắn đối với Thanh Khâu có oán hận, điều đó không giả, nhưng hận ý nào lớn tới mức khiến hắn phải hành xử độc ác đến độ này. Cưỡng đoạt nữ nhân, lại còn đem các nàng hành hạ đến chết đi sống lại, đây có khác gì hành vi của loài dã thú...
Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư, khiến hắn tự ghê tởm chính mình. Hắn nhanh chóng đem y phục mặc vào, vài giây sau thì thân ảnh đã hoàn toàn tiêu thất.
...
...
“Ha a... a...“.
“Ha a... a...“.
Sáng sớm, dương quang còn chưa chiếu rọi, trong một khu rừng nào đó, một bóng người đang chống tay lên vách đá, miệng thở hổn hển, khuôn mặt hơi tái. Đúng là Lăng Tiểu Ngư vừa từ Thanh Khâu đi ra.
Với tu vi, thể trạng của mình, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên sẽ chẳng thể nào chỉ vì chạy một quãng đường mà mệt mỏi tới độ thở không ra hơi được. Biểu hiện của hắn bây giờ, chắc chắn chỉ bởi do tâm tình. Hẳn là vì sợ hãi.
...
“Thì ra là như vậy...“.
“Thì ra là như vậy...“.
Vẫn khu rừng đó, vẫn vách đá đó, tuy nhiên lúc này, từ đứng Lăng Tiểu Ngư đã chuyển sang ngồi. Trong tư thế tựa lưng, hai chân một duỗi một co, hắn ngửa mặt nhìn trời, chua xót thốt ra.
Hiện tại thì Lăng Tiểu Ngư hắn đã hiểu rồi. Hắn căn bản không cách nào thoát ra khỏi kẻ kia. Trong người hắn có “Ma“.
“Xem ra việc cùng Thi Hàn song tu, bất quá cũng chỉ là rẽ sang một ngã khác, đích đến cuối cùng vẫn y như cũ thôi“.
“Ha ha ha... Đây là mệnh của Lăng Tiểu Ngư ta sao?“.
Một định mệnh mà dù trăm vạn lần không muốn thì hắn cũng buộc phải chấp nhận. Ngay từ giây phút quyết định thức tỉnh ở Miên Thành thì Lăng Tiểu Ngư hắn đã chẳng còn lựa chọn nữa rồi.
...
“Ta... còn lại bao nhiêu thời gian nữa đây?“.
Lăng Tiểu Ngư hỏi, hỏi xong thì cúi đầu im lặng. Có lẽ hắn cũng đã tính ra được rồi.
“Yến cô cô, mệnh của Tiểu Ngư sắp hết rồi...“.
...
...
Dãy núi Bạch Lộ, cách tổng đàn Huyết Sát Giáo khoảng chừng ba mươi dặm.
Trên đỉnh núi, Lăng Tiểu Ngư đứng nhìn đáy vực sâu, mặt không một tia cảm xúc. Hắn cứ như thể đã hoá thành pho tượng. Khác, có chăng là ở bức tượng này, tà áo có thể phất phơ, mái tóc dài có thể bay bay theo gió...
“Ngươi đến rồi.” Đứng bất động một đỗi lâu, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng đã có phản ứng. Hắn chậm rãi xoay người lại.
Hiện ra trước mặt hắn là thân ảnh một cô gái tuổi tầm hai ba hai bốn, trên người toát lên cỗ khí chất cao quý bất phàm. Đích thị Dương Tiểu Ngọc.
Trong bộ bạch y thuần khiết, Dương Tiểu Ngọc tiến đến bên cạnh bằng hữu, có chút nghi hoặc: “Sắc mặt của ngươi hình như không được tốt lắm?“.
“Dễ nhìn ra như vậy sao?“.
Lăng Tiểu Ngư nở nụ cười nhàn nhạt: “Trên thế gian này, Tiểu Ngọc ngươi có lẽ là người hiểu rõ ta nhất“.
p/s: Máu chưa hồi, hôm nay viết nhiêu đây thôi. Truyện đã đi đến đoạn cuối, hãy dự đoán kết cục nào.
Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc có thể thoát khỏi thần hồn Chí Thượng? Có thể cùng nữ nhân hắn thực tâm yêu thích là Lăng Thanh Trúc nên duyên chồng vợ?
Hay...?