Tiên Môn

Chương 631: Chương 631: Đại hoạ lâm đầu, chính giáo nguy nan




“Số mệnh?“.

Với hình hài của một đứa trẻ, vẫn bộ tử y tinh kỳ, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng dậy.

“Lăng Thanh Trúc ta bất quá chỉ là một nữ nhân bình thường, mệnh phần hẩm hiu. Chuyện gánh vác thương sinh, ta làm không nổi“.

“Lăng Thanh Trúc ngươi vốn không phải nữ nhân bình thường, ngươi chính là Tử Lan tiên tử đầu thai chuyển thế. Sự luân hồi của ngươi chính là để duy trì chính khí thiên địa, bảo hộ thương sinh thiên hạ“.

“Chu Tước, ta đã bảo là ngươi nhận lầm rồi. Ta không phải Tử Lan tiên tử nào kia. Ta chỉ là Lăng Thanh Trúc, một nữ nhân nhu nhược“.

...

“Ngươi thực nhẫn tâm đứng nhìn chính giáo bị diệt, sinh linh lầm than ư?“.

Trước câu hỏi ấy của Chu Tước, Lăng Thanh Trúc có khựng người một chút. Nhưng rồi nàng cũng nhấc chân bước đi.

“Tâm ta đã nguội, lòng đã mệt, chuyện thế gian ta không muốn quản, cũng không còn sức để quản“.

...

“Xin ngươi tránh đường.” Lăng Thanh Trúc nhìn thân ảnh hồng y trước mặt, nói.

Chu Tước im lặng vài giây, đến lúc Lăng Thanh Trúc sắp lách người bước qua thì nàng chợt chìa tay.

Trong tay nàng, một chiếc hộp màu đen đang hiện hữu.

“Ngươi có ý gì?“.

“Vật hoàn nguyên chủ“.

Chu Tước tiếp lời: “Năm đó Tử Lan tiên tử đã giao nó cho ta bảo hộ, đợi ngài ấy chuyển thế trùng sinh. Nay ta giao lại cho ngươi“.

“Ta đã nói rồi, ta không phải...“.

Chu Tước không đợi Lăng Thanh Trúc kịp nói hết câu thì đã chủ động bắt lấy tay nàng, đặt luôn chiếc hộp vào trong tay. Sau đó, nàng biến mất, mặc cho Lăng Thanh Trúc có nguyện hay không.

“Lăng Thanh Trúc, phong ấn Long Tru chỉ có mình ngươi mới giải được, cũng chỉ khi ngươi thực tâm mong muốn thì mới có thể làm được. Xin ngươi hãy nghĩ đến thương sinh thiên hạ“.

...

“Thương sinh thiên hạ ư?“.

Lăng Thanh Trúc cúi nhìn chiếc hộp màu đen trong tay, thần tình như có chút gì chua xót: “Ngay đến chính đệ tử của mình ta còn không thể bảo hộ thì nói gì thương sinh...“.

...

...

Thiên hạ kinh biến, thương sinh lầm than, đấy là những gì mà thần điểu Chu Tước vẫn lo lắng bấy lâu. Lăng Tiểu Ngư còn sống thì mối hoạ còn đó. Nàng biết, chính giáo lâm nguy chỉ là sớm muộn.

Thực ra nếu mà được thì Chu Tước không ngại cưỡng ép Lăng Thanh Trúc, bắt nàng phải tiếp nhận lực lượng từ Long Tru, thức tỉnh tiền kiếp. Đáng tiếc, đó là điều không thể. Phong ấn của Long Tru hết sức đặc thù, trừ phi Lăng Thanh Trúc thực tâm mong muốn, bằng không thì chẳng cách nào giải được. Chu Tước nàng chỉ còn biết trông mong, hy vọng, rằng Lăng Thanh Trúc sẽ sớm hồi tâm chuyển ý, một lần nữa vì thương sinh thiên hạ đứng ra gánh vác.

Ngặt nỗi... Lăng Thanh Trúc hồi tâm chuyển ý đâu còn chưa thấy thì tai kiếp, nó đã giáng xuống rồi.

Lăng Tiểu Ngư, hắn đã hành động. Lấy thân phận giáo chủ Huyết Sát Giáo, hắn đã dẫn theo thế lực tà đạo tiến đến núi Ngũ Đài, hiện đang chuẩn bị tấn công vào Thiên Kiếm.

...

Cuộc tổng tiến công của Lăng Tiểu Ngư, đối với thiên hạ chính giáo thật sự là rất bất ngờ. Bọn họ không nghĩ tai hoạ sẽ ập đến nhanh như vậy. Nhiều người thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị để đương đầu.

Nhưng, dẫu có kinh, có hãi tới đâu thì hôm nay, tất cả cũng buộc lòng phải nghênh đón. Đây là thời khắc sinh tử. Chính giáo còn mất, hết thảy đều ở tại hôm nay.

...

Bên ngoài Thiên Kiếm khoảng chừng mười dặm, bầu không khí hiện đang vô cùng căng thẳng. Bên trái là tu sĩ tà đạo, bên phải là môn nhân chính giáo, hai thế lực với quân số tương đương ai nấy đều đã hàng ngũ chỉnh tề, tay lăm lăm pháp khí tùy thời xuất động.

Chân ngự hư không, Chu Tước - chỗ dựa tinh thần của phe chính giáo - tiến lên trước mấy bước, nhìn về hướng đối diện, nói:

“Thiên ngoại chí tôn, ngài nhất định phải diệt đi chính giáo ư?“.

Từ trong hàng ngũ tu sĩ tà đạo, Lăng Tiểu Ngư từ tốn bước ra.

Khác hẳn mọi khi, hôm nay Lăng Tiểu Ngư không mặc hắc y, càng không đeo lên chiếc mặt nạ nào. Y phục trên người hắn, trong ngoài đều giống như nhau, thuần một màu đỏ, đậm hơn của Chu Tước một chút. Một điểm lạ nữa là, tóc trên đầu hắn hôm nay đã chẳng còn được buộc bởi một sợi dây màu tím nào nữa. Thay vì buộc lên thì hắn để xoã, nhìn lại càng tang thương già dặn...

“Thiên ngoại chí tôn?” - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - “Chu Tước, kẻ đứng trước mặt ngươi hôm nay không phải chí tôn thiên ngoại. Ta là Lăng Tiểu Ngư - người đã bị chính giáo các ngươi đổ oan ngày đó. Cái ngày mà Yến cô cô ta bị sát hại“.

Không phải chí tôn thiên ngoại?

Chu Tước nhíu mày, dạ âm thầm nghi hoặc. Tuy nhiên, nghi thì nghi, Chu Tước không truy hỏi ở vấn đề ấy. Khiến nàng quan tâm có chăng là mục đích của Lăng Tiểu Ngư. Hôm nay hắn kéo theo toàn bộ tu sĩ tà đạo đến đây, tuyệt không thể có điểm tốt lành được.

Là để báo thù cho cô cô hắn sao?

Dường như cũng hiểu được tâm tư Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư chủ động nói ra: “Ngày đó ta bị Quỷ diện nhân vu oan giá hoạ, bị lũ chính giáo các ngươi hợp sức tru diệt. Yến cô cô của ta cũng bởi vì các ngươi mà chết... Hôm nay, Lăng Tiểu Ngư ta bắt các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!“.

Cùng với câu nói, từ trên người Lăng Tiểu Ngư, một cỗ sát khí kinh khủng cũng bất ngờ bạo phát, khiến cho cả tu sĩ tà đạo lẫn phe chính giáo phải một phen khiếp hãi. Thậm chí, những kẻ có tu vi hơi yếu một chút, dưới cỗ sát khí này ngay lập tức đứt đoạn tâm mạch mà chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.