Tiên Môn

Chương 682: Chương 682: Dứt bỏ hồng trần, dứt bỏ luôn ta




Sáng mõ chiều chuông, Lăng Thanh Trúc cứ thế ở Thủy Vân am thanh tu, cố gắng tiêu trừ tạp niệm. Theo ngày tháng trôi, nhờ vào tuệ căn hơn người của mình, nàng dần thông hiểu Phật pháp, được am chủ Tích Thụy đặc biệt coi trọng. Nhớ có lần Tích Thụy phải ra ngoài mấy hôm, bà đã nhờ Lăng Thanh Trúc thanh mình thuyết giảng cho chúng ni trong am, dù rằng so với Lăng Thanh Trúc nàng thì bọn họ ai cũng đều thọ giới sớm hơn.

Đối với chuyện đó Lăng Tiểu Ngư dĩ nhiên không vui. Hắn đâu có muốn Lăng Thanh Trúc nàng biến thành người như vậy, thanh tâm quả dục. Hắn chỉ muốn nàng trở lại giống như trước đây.

Tiếc rằng không được. Lăng Thanh Trúc nàng đã chọn buông bỏ rồi.

Đêm nay Lăng Tiểu Ngư lại chạy đến Thủy Vân am tìm Lăng Thanh Trúc. Thời gian cũng độ canh hai. Hơi khác, lần này hắn có vẻ tâm trạng hơn. Trên người hắn lúc này nồng nặc mùi rượu, hẳn đã uống rất nhiều.

Lăng Thanh Trúc ngửi thấy mùi rượu, khẽ cau mày. Nàng ngồi dậy toan trách, thế nhưng lời ra tới miệng thì đành giữ lại. Bộ dạng của Lăng Tiểu Ngư lúc này, trông sao mà buồn bã.

“Thanh Trúc, ta lại đến thăm nàng đây“.

Đối với lối xưng hô của Lăng Tiểu Ngư Lăng Thanh Trúc nàng đã cố sửa, nhưng sửa mãi không được nên đành để mặc. Nàng nhẹ lắc đầu, bảo: “Lăng thí chủ nên về nghỉ ngơi đi“.

“Ngủ cùng đi.” Lăng Tiểu Ngư khẽ cười, nửa đùa nửa thật.

Lăng Thanh Trúc không nói thêm gì nữa. Giống như thường lệ, nàng với tay lấy tới chiếc mõ, bắt đầu tụng kinh.

Bài kinh hôm nay nàng tụng không phải là “kinh siêu độ“. Hai đoạn “kinh siêu độ” kia Lăng Thanh Trúc nàng chỉ tụng duy nhất đêm hôm đó, còn những đêm sau, mỗi lần Lăng Tiểu Ngư tìm tới thì nàng đều tụng một bài kinh khác: Kinh Bát nhã.

“Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách.

Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị.

Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm.

Thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức.

Vô nhãn nhĩ tỷ thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới nãi chí vô ý thức giới.

Vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận.

Vô khổ, tập, diệt, đạo.

Vô trí diệc vô đắc, dĩ vô sở đắc cố.

Bồ đề tát đõa y Bát nhã Ba la mật đa cố, tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết bàn.

Tam thế chư Phật, y Bát nhã Ba la mật đa cố, đắc A nậu đa la Tam miệu Tam bồ đề.

Cố tri Bát nhã Ba la mật đa, thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đẳng đẳng chú, năng trừ nhất thiết khổ, chân thật bất hư.

Cố thuyết Bát nhã Ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết:

Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha...“.

Lăng Tiểu Ngư yên lặng ngồi nghe tụng kinh, từng chữ từng chữ lọt vào tai, trang nghiêm, bất khả xâm phạm.

Hắn ngẩng đầu lên một chút để nhìn kỹ gương mặt Lăng Thanh Trúc, bỗng thấy... Con người này từ lúc nào lại trở nên xa cách như vậy, khó gần như vậy? Thân ảnh nàng rõ ràng đang ở ngay trước mắt, nhưng sao hắn chỉ cảm thấy đấy là một mảnh hư vô...

Kinh bát nhã, Lăng Tiểu Ngư hắn nghe không hiểu. Lời Phật tổ hắn không thể thấu, Là vì nó quá cao thâm hay do lòng hắn không muốn thấu, không muốn hiểu? Mặc dù vậy, hắn vẫn im lặng ngồi nghe...

Nghe thêm được một lúc, Lăng Tiểu Ngư từ từ đứng dậy, đi đến bên giường.

Lăng Thanh Trúc phát hiện ra, nhưng không phản ứng gì, vẫn tiếp tục tụng kinh.

Lăng Tiểu Ngư di chuyển ra phía sau lưng nàng, vòng tay ôm lấy nàng.

Lăng Thanh Trúc vẫn không phản ứng.

Những ngón tay tựa linh xà du động, Lăng Tiểu Ngư luồn vào trong áo ni cô, tìm đến đôi gò bồng đảo căng tràn nhựa sống. Hắn cảm nhận được nhịp tim của nàng. Trái tim ấy rõ ràng vẫn đập, nhưng sao hắn lại nghe ra trống rỗng, không chỗ cho ái tình nương nấu.

Ngón tay chậm rãi vân vê, Lăng Tiểu Ngư trêu đùa thật lâu mà Lăng Thanh Trúc vẫn không mở mắt, cũng chẳng có phản ứng gì. Tiếng kệ lời kinh vẫn đều đặn vang lên...

Lăng Thanh Trúc, nàng thật đã buông bỏ rồi sao? Năm tháng mặn nồng, nàng quên hết rồi sao?

Lăng Thanh Trúc, nàng dứt bỏ hồng trần, dứt bỏ luôn ta...

Bất giác, một giọt lệ rơi xuống áo tràng, thấm ướt da.

Lăng Tiểu Ngư rút tay lại, đứng dậy bước đi.

Đợi thân ảnh hắn khuất xa, lúc này Lăng Thanh Trúc mới chịu mở mắt. Trước mặt nàng, cái mõ vô tội trên giường đã bị gõ thủng một lỗ tự khi nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.