Lời đe doạ của Lăng Tiểu Ngư cốt yếu chỉ để trói buộc Lăng Thanh Trúc, không cho nàng có cơ hội lẩn trốn đi nơi khác.
Lăng Thanh Trúc nàng muốn làm ni cô? Tốt thôi, vậy thì nàng cứ làm ni cô. Nàng không nguyện theo hắn về Huyết Sát Giáo? Cũng được, vậy thì cứ ngự ở Thủy Vân am, ngày ngày hắn đều sẽ tự mình tới gặp. Tuy rằng có chút bất tiện nhưng thiết nghĩ chả sao.
Và như thế, từ sau hôm đó, Thủy Vân am trở thành nơi Lăng Tiểu Ngư lui tới thường xuyên. Có lúc ban ngày, có khi ban đêm, mà đa phần thì đều là ban đêm.
Tất nhiên, đối với sự viếng thăm quá đỗi thường xuyên của Lăng Tiểu Ngư, người trong am cảm thấy rất phiền lòng. Nói sao Thủy Vân am cũng là chốn thiền môn thanh tịnh, trên dưới một đám nữ nhân, ngày ngày đều có một nam nhân lui lui tới tới như vậy, thật rất là bất tiện, trái với thanh quy.
Nhưng phiền thì phiền, biết làm sao hơn được? Lăng Tiểu Ngư đâu phải người thường. Còn nếu đuổi Lăng Thanh Trúc đi, điều ấy lại càng không được. Lăng Tiểu Ngư hắn đã nói rồi, nếu mà Lăng Thanh Trúc dám bước chân ra khỏi Thủy Vân am nửa bước thì hắn sẽ lập tức giết hết tất cả mọi người ở đây. Cái dáng vẻ hung ác khi nói những lời đó, nó cho thấy hắn cũng chẳng nói chơi. Hắn chắc chắn sẽ làm thật.
Lăng Thanh Trúc biết, đám ni cô cũng hiểu. Vì để bảo vệ Thủy Vân am, bảo toàn tính mạng cho mọi người, am chủ Tích Thụy bất đắc dĩ phải đành thoả hiệp. Lăng Tiểu Ngư lui tới thì lui tới, bà không ngăn cấm chi nữa. Lực bất tòng tâm, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Thành thật mà nói, thoạt đầu Tích Thụy rất là e ngại, lo Lăng Tiểu Ngư sẽ cùng Lăng Thanh Trúc, cũng chính là Vô Chân làm ra chuyện gì trái đạo, phạm vào thanh quy nhà Phật. Nhưng theo thời gian, qua những lần cùng Lăng Thanh Trúc chuyện trò, hướng dẫn tu hành, Tích Thụy đã biết mình sai. Lăng Thanh Trúc trước sau như một, ngày đêm tinh tấn tu hành, mặc cho có bị người quấy rầy thì tâm cũng chẳng hề dao động. Nhiều lần Tích Thụy lưu tâm quan sát đều thấy nàng ngồi an tĩnh đọc sách kinh phật khô khan, ngày tháng tẻ nhạt lặp đi lặp lại nhưng không hề chán nản. Trong các đệ tử của bà, khó ai có thể bì được với sự kiên trì khổ hạnh kia.
Cứ thế lâu dần Tích Thụy cũng an tâm, để Lăng Thanh Trúc tùy ý. Bà tin Lăng Thanh Trúc nàng sẽ dứt bỏ được duyên nợ hồng trần, thoát ly thế tục.
...
Thời gian làm việc nghỉ ngơi trong Thủy Vân am rất quy củ, sáng mõ chiều chuông lại hết một ngày.
Như thường lệ, Lăng Thanh Trúc tụng kinh tối xong thì trở về phòng. Vừa mở cửa nàng đã thấy thân ảnh Lăng Tiểu Ngư. Hắn ngồi trên giường nàng, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đôi mắt đang nhắm nhanh chóng mở ra, Lăng Tiểu Ngư dịu dàng nhìn nàng: “Thanh Trúc, nàng về rồi“.
“Lăng thí chủ, bần ni danh gọi Vô Chân.” Lăng Thanh Trúc đem lời người sửa lại.
Lăng Tiểu Ngư chả buồn để ý. Hắn hỏi: “Sáng nàng tụng kinh, trưa nàng tụng kinh, chiều nàng tụng kinh, đến tối nàng lại tụng kinh, không thấy nhàm chán sao?“.
“Tiếng kệ lời kinh giúp cho lòng người thanh thản, bần ni đã quen. Lăng thí chủ, thí chủ cũng nên thường nghe“.
“Lời Phật tổ ta nghe không lọt. Ta chỉ cần nhìn thấy nàng, nghe giọng nói của nàng là đủ rồi“.
Lăng Thanh Trúc lắc đầu, khẽ thở dài.
“Lăng thí chủ, trời cũng đã muộn, xin thí chủ hãy về. Bần ni muốn nghỉ ngơi“.
“Cùng ngủ đi“.
“Thí chủ, xin tự trọng“.
Ngó xem khuôn mặt nghiêm túc của người, Lăng Tiểu Ngư bất đắc dĩ thở dài. Hắn chuyển mình đứng lên, bước ra khỏi phòng: “Ngày mai ta lại tới“.
...
Đúng như lời hứa, ngày hôm sau Lăng Tiểu Ngư lại tới. Nhưng thời gian thì muộn hơn rất nhiều, tận những canh hai.
Khi tất cả mọi người trong Thủy Vân am đều đã ngủ say, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới tiến vào phòng riêng của Lăng Thanh Trúc. Nàng đã lên giường đi ngủ.
Mà không, hiện nàng đã tỉnh rồi. Tốt xấu gì cũng là tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ, sao lại chẳng phát hiện ra tung tích Lăng Tiểu Ngư. Hắn đâu hề che giấu.
“Ta biết nàng đang thức, ngồi dậy nói chuyện với ta đi“.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy người nằm trên giường phản ứng gì, Lăng Tiểu Ngư “đe doạ”: “Nếu nàng không dậy thì đừng trách ta sẽ động tay động chân đấy“.
Cực chẳng đã Lăng Thanh Trúc phải trở mình ngồi dậy. Nàng nhíu mày, thanh âm không vui vẻ gì: “Lăng thí chủ, bây giờ cũng đã canh hai, thí chủ đột nhập tư phòng bần ni, không biết hổ thẹn hay sao?“.
Lăng Tiểu Ngư không cho là: “Ta đến thăm thê tử, sao lại là việc làm đáng thẹn?“.
Thê tử? Hắn có thể nói thế sao...
Lăng Thanh Trúc nghiêm giọng: “Lăng thí chủ, bần ni nay đã là người xuất gia, duyên nợ hồng trần sớm đã cắt bỏ. Thí chủ nếu còn buông lời ô uế...“.
“Thì thế nào?“.
Quan sát thấy sắc mặt Lăng Thanh Trúc tái đi, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc đành nhượng bộ.
“Được rồi được rồi, không cần tức giận. Nàng không cho ta nói thì ta sẽ không nói nữa“.
Đưa tay kéo ghế, Lăng Tiểu Ngư rót ra một chén trà nguội, uống xong thì bảo: “Ta không ngủ được, trong dạ chẳng yên. Nàng nói chuyện với ta một lúc“.
Lăng Thanh Trúc không nói gì, vươn tay lấy tới cái mõ, bắt đầu tụng kinh.
“Thái thượng động huyền linh bảo thập phương cứu khổ bạt tội diệu kinh
Nhĩ thời.
Cứu khổ thiên tôn, biến mãn thập phương giới, thường dĩ uy thần lực, cứu bạt chư chúng sanh, đắc ly ư mê đồ.
Chúng sanh bất tri giác, như manh kiến nhật nguyệt, ngã bổn thái vô trung, bạt lãnh vô biên tế, khánh vân khai sanh môn, tường yên tái tử hộ, sơ phát huyền nguyên thủy, dĩ thông tường cảm cơ.
Cứu nhất thiết tội, độ nhất thiết ách.
Miểu miểu siêu tiên nguyên, đãng đãng tự nhiên thanh.
Giai thừa đại đạo lực, dĩ phục chư ma tinh.
Không trung hà chước chước, danh viết nê hoàn tiên.
Tử vân phúc hoàng lão, thị danh tam bảo quân.
Hoàn tương thượng thiên khí, dĩ chế cửu thiên hồn.
Cứu khổ chư diệu thần, thiện kiến cứu khổ thời. Thiên thượng hồn vô phân…”.
Lăng Tiểu Ngư kiên nhẫn lắng nghe, đợi cho Lăng Thanh Trúc đọc xong, đương tính bắt chuyện thì...
“Cốc cốc cốc cốc...“.
... Tiếng gõ mõ lại vang lên.
“Nam-mô Đại-Bi Hội-Thượng Phật Bồ-Tát.
Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại-bi tâm đà-la-ni.
Nam-mô hắc ra đát na, đa ra dạ da.
Nam-mô a rị da, bà lô yết đế, thước bát ra da, Bồ-đề tát đỏa bà da, ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da, án, tát bàn ra phạt duệ số đát na đát tỏa.
Nam-mô tất kiết lật đỏa y mông a rị da, bà lô kiết đế thất Phật ra lăng đà bà.
Nam-mô na ra cẩn trì hê rị ma ha bàn đa sa mế, tát bà a tha đậu thâu bằng, a thệ dựng, tát bà tát đa, na ma bà già, ma phạt đạt đậu, đát điệt tha. Án a bà lô hê, lô ca đế, ca ra đế, di hê rị, ma ha bồ-đề tát đỏa, tát bà tát bà, ma ra ma ra, ma hê ma hê, rị đà dựng, cu lô cu lô kiết mông, độ lô độ lô, phạt xà da đế, ma ha phạt xà da đế, đà ra đà ra, địa rị ni, thất Phật ra da, dá ra dá ra. Mạ mạ phạt ma ra, mục đế lệ, y hê y hê, thất na thất na a ra sâm Phật ra xá-lợi, phạt sa phạt sâm, Phật ra xá da, hô lô hô lô ma ra, hô lô hô lô hê rị, ta ra ta ra, tất rị tất rị, tô rô tô rô, bồ-đề dạ bồ-đề dạ, bồ-đà dạ, bồ-đà dạ, di đế rị dạ, na ra cẩn trì địa rị sắc ni na, ba dạ ma na ta bà ha. Tất đà dạ ta bà ha. Ma ha tất đà dạ ta bà ha. Tất đà du nghệ thất bàn ra dạ, ta bà ha. Na ra cẩn trì ta bà ha. Ma ra na ra ta bà ha. Tất ra tăng a mục khê da, ta bà ha. Ta bà ma ha, a tất đà dạ, ta bà ha. Giả kiết ra a tất đà dạ, ta bà ha. Ba đà ma yết tất đà dạ, ta bà ha. Na ra cẩn trì bàn đà ra dạ, ta bà ha. Ma bà lị thắng yết ra dạ, ta bà ha.
Nam-mô hắc ra đát na, đa ra dạ da.
Nam-mô a rị da, bà lô yết đế, thước bàng ra dạ, ta bà ha.
Án tất điện đô, mạn đa ra, bạt đà dạ, ta bà ha...“.
“Thanh Trúc.” - Lăng Tiểu Ngư nghe đọc kinh đến buồn ngủ, thành ra giọng nghe có chút lười biếng - “Bài kinh nàng đọc có tác dụng gì?“.
“Cầu siêu cho người chết“.
Lăng Tiểu Ngư: “...“.