Tiên Môn

Chương 130: Chương 130: Kiếm Mộ (2)




Kim Kiếm Phong, một góc hậu sơn.

Theo bước chân chưởng môn Cơ Thành Tử, ba người đệ tử có thành tích tốt nhất ở kỳ Đại hội Thiên nhân luận pháp vừa rồi là Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù hiện đang cùng nhau tiến vào bên trong Kiếm Mộ.

Qua mấy lớp kết giới, sau một đỗi âm thầm quan sát trước sau, Chu Đại Trù rốt cuộc khó nhịn tiến lên mấy bước, hỏi khẽ Dương Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, ngươi có thấy kỳ quái hay không?“.

“Kỳ quái gì?” Dương Tiểu Ngọc hơi nghi hoặc, hỏi lại.

“Thì Kiếm Mộ này nè“.

Chu Đại Trù đảo mắt trái phải một vòng, nói tiếp: “Ở đây là trọng địa của môn phái, vậy mà lại không có ai canh giữ hết“.

“Ngươi thật cho là không có?“.

Chu Đại Trù đảo mắt thêm một vòng, rồi đáp: “Thì đúng là không có mà“.

Nhẹ lắc đầu, Dương Tiểu Ngọc cho biết: “Đại Trù, ngươi lầm rồi. Xung quanh đây không phải không có ai mà là do mắt ngươi không nhìn thấy ai thôi“.

“Nếu như Đại Trù ngươi chẳng mang thân phận đệ tử Thiên Kiếm và tự ý tiến vào cấm địa này thì khẳng định là ngươi đã bị giết không dưới trăm lần rồi“.

Thần tình có chút e ngại, Chu Đại Trù láo liên nhìn trước ngó sau, giọng càng thấp hơn so với vừa rồi: “Tiểu Ngọc, ý ngươi là ở xung quanh đây thật có người canh giữ?“.

“Không ít“.

“Vậy bọn họ... bọn họ có đang nhìn ta không?“.

“Ngươi đi mà hỏi họ“.

“Nhưng... ta đâu có thấy“.

...

Dọc theo con đường, cũng nhờ có một kẻ tính tình hoạt bát như Chu Đại Trù mà bầu không khí mới bớt đi phần nào căng thẳng. Dẫu vậy, điều đó cũng chẳng có quá nhiều ý nghĩa. Nhất là đối với Tô Đông Vũ.

Âu cũng dễ hiểu. Trong lòng Tô Đông Vũ vốn đã rất gai mắt Lăng Tiểu Ngư, việc ghét lây Chu Đại Trù thật hết sức bình thường. Huống chi trước đó, từ sau chuyện ở Đa Bảo Hội và bị Lăng Thanh Trúc giáo huấn, đối với người của Trúc Kiếm Phong hắn đã có sẵn thành kiến rồi.

Đời này của Tô Đông Vũ hắn, chỉ sợ duyên nợ với Trúc Kiếm Phong vẫn còn không ít...

...

Vài phút sau, khi lớp kết giới cuối cùng của cấm địa đã mở.

Gần như tức khắc, một cổ động hiện ra. Khác với Huyền Âm Động của Lăng Thanh Trúc, Huyễn Tinh Động của Lý Ngọc Thường, cổ động này thay vì ăn sâu vào vách đá hay kiến tạo dưới đáy hồ thì nơi nó hiện diện lại là ở bên dưới mặt đất, được thiết kế theo kiểu hầm mộ.

Đứng ngay phía trước, Cơ Thành Tử đem ngọc bài thu lại, cúi nhìn cửa động, hay có lẽ nên gọi là cửa mộ, nói: “Chúng ta tới rồi“.

Phản ứng mau lẹ nhất, từ dưới chót, Chu Đại Trù chạy vọt lên. Ban đầu thì đứng, sau đấy thì từ đứng chuyển hẳn sang ngồi, hắn tò mò nhìn xuống dưới mộ, ngẩng lên mới hỏi: “Chưởng môn sư bá, ở dưới rất sâu a“.

Hé môi cười nhẹ, Cơ Thành Tử lắc đầu: “Chu tiểu tử, lần này ngươi lại nhìn sai rồi“.

“Kiếm Mộ thật ra vốn chẳng sâu, chỉ là do cấm chế khiến cho ngươi trông thấy huyễn cảnh mà thôi“.

“Ồ... Ra là như vậy“.

Chu Đại Trù gật gù: “Quả nhiên không hỗ là trọng địa của môn phái, cấm chế thật lợi hại“.

Lần này Cơ Thành Tử không nói gì. Hắn chỉ đứng vuốt nhẹ chòm râu rồi đưa chân đặt xuống bậc thang nơi cửa mộ. Đi được vài bước thì bảo: “Các ngươi theo ta“.

...

Cầu thang bằng đá dù đã được xây từ rất lâu, hai ngàn năm có lẻ, nhưng hình dạng thì trông vẫn vẹn nguyên. Tính từ mặt đất xuống đến đáy mộ, tổng cộng có một trăm linh chín bậc thang hết thảy, mỗi bậc đều vẫn rất chi kiên cố, nói gì đổ vỡ, thậm chí ngay một vết nứt còn chẳng tìm ra nữa là.

Thế mới thấy, thủ đoạn của bậc tiên gia là cỡ nào thần diệu.

...

“Chưởng môn sư bá, chúng ta tới nơi rồi hả?” Sau khi bước hết bậc thang cuối cùng, Chu Đại Trù thoáng quan sát chung quanh, chừng thấy đã không còn lối đi thì liền hỏi.

Đáp lại hắn, Cơ Thành Tử lắc đầu: “Còn chưa“.

Chưa?

Chu Đại Trù nghe thế thì vượt lên phía trước, hai tay đưa ra mò mẫm vách tường nơi đối diện.

“Sư bá, ở đây có phải là có một lớp kết giới hay không?“.

“Kết giới thì đúng là có, nhưng lại không phải ở chỗ ấy“.

Cơ Thành Tử xoay người sang bên trái, ngón tay chỉ ra: “Kết giới nằm ở bức tường này“.

Nói rồi, hắn lấy một tấm ngọc bài ra, miệng niệm pháp quyết.

Vài giây sau, từ ngọc bài, một tia kim quang bắn thẳng về phía bức tường. Nháy mắt, tường đá khai mở. Một thông đạo hiện ra...

...

Không thể không nói, Kiếm Mộ quả chẳng hổ là trọng địa của Thiên Kiếm Môn. Ở nơi này, cấm chế có rất nhiều, hơn nữa lại còn rất phong phú đa dạng. Trong số đó, những loại đủ uy năng hạ sát tu sĩ chân nhân cảnh kể ra cũng chẳng ít.

Khỏi phải nghĩ, với sự hiếu kỳ và hấp tấp của mình, Chu Đại Trù hiển nhiên đã có vài lần tự đưa bản thân vào nguy hiểm, suýt phải bỏ mạng. May cho hắn là bên cạnh còn có Cơ Thành Tử, nếu không chỉ sợ bảo kiếm còn chưa thấy được thì thân thể hắn đã bị cắt thành vô số mảnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.