“Tiểu Ngọc, ý muội là bên trong chuyện này còn có ẩn tình?“.
Theo sau cái gật đầu nhè nhẹ, Dương Tiểu Ngọc kể ra: “Sư tỷ có biết tại sao mấy năm vừa qua Tiểu Ngư lại bất chấp khổ nhọc mà ngày ngày đều tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động để tu luyện hay không?“.
“Nếu tỷ cũng như mọi người, cho rằng hắn làm vậy là vì muốn toả sáng ở Thiên nhân luận pháp thì tỷ đã lầm rồi. Trên thực tế, hết thảy chỉ bởi vì một lời giao ước“.
“Năm năm trước, xuất phát từ lòng hiếu thuận, lo sợ tính mệnh phàm nhân mong manh nên Tiểu Ngư đã đến gặp Lăng sư bá, thỉnh cầu người chỉ điểm cách kéo dài thọ mệnh cho người cô cô nơi thế tục của mình. Lúc đó sư bá đã bảo hắn, nếu hắn có thể tiến vào tốp năm ở Thiên nhân luận pháp thì sẽ thành toàn cho hắn“.
“Với tư chất linh căn trung đẳng cùng tu vị trúc cơ của mình khi ấy, Tiểu Ngư nếu tiếp tục tu luyện như trước thì tuyệt đối sẽ không thể nào hoàn thành được mục tiêu tiến vào tốp năm kia. Để hoàn thành một việc gần như bất khả thi, hắn chỉ còn cách là phải lựa chọn biện pháp tu hành nhanh nhất, cũng đầy khổ nhọc nhất“.
“Những đau đớn mà hắn gánh chịu suốt năm năm qua, toàn bộ đều không phải vì bản thân hắn mà là vì Lăng Ngọc Yến - người cô cô nơi thế tục của hắn...“.
...
Lệ Thắng Nam càng nghe thì tâm tình càng chuyển biến, theo đó, sự hờn trách cũng âm thầm phai nhạt. Nàng không ngờ căn nguyên mọi chuyện lại là như thế. Sự “ngu ngốc” kia của Lăng Tiểu Ngư hắn, hoá ra tất cả đều vì cô cô của mình...
“Tiểu Ngọc, những lời muội vừa nói, hết thảy đều là thật sao?“.
“Mỗi một chữ đều là thật“.
“Nói vậy cái tên đó... cũng không tệ lắm“.
Nở một nụ cười nhạt hiếm hoi, Dương Tiểu Ngọc hỏi: “Vậy bây giờ sư tỷ còn cho hắn ngu ngốc? Còn oán trách hắn xấu xa vô lại nữa không?“.
“Ta...“.
Lệ Thắng Nam cúi mặt, trong lòng khó nghĩ: “Ta cũng không biết“.
“Sư tỷ“.
Dương Tiểu Ngọc đặt một tay lên vai sư yỷ mình, đưa ra lời khuyên: “Muội nghĩ sở dĩ tỷ không thể vượt qua được chuyện hôm đó, căn nguyên quá nửa là bởi trong lòng còn nhiều khúc mắc với Tiểu Ngư. Chỉ cần tỷ hiểu hơn về hắn, khi đó, với cái nhìn chân thực nhất, muội tin tưởng tâm tỷ sẽ bình ổn lại thôi“.
“Tiểu Ngọc, ý muội tức là bảo ta phải đi tiếp xúc với hắn?“.
Đáp lại Lệ Thắng Nam là một cái gật đầu: “Được vậy là tốt nhất“.
Nàng nói thêm: “Tâm tỷ là vì Tiểu Ngư mà loạn, nếu đã không thể tự quên đi thì chi bằng trực tiếp đối mặt để giải quyết“.
“Được rồi, sư tỷ hãy cân nhắc lời muội“.
...
Thu lại tầm mắt hướng theo người rời đi, Lệ Thắng Nam xoay đầu nhìn về phương vị Trúc Kiếm Phong, hé môi lẩm bẩm: “Thật sự phải đi gặp hắn sao?“.
...
...
Trước sư phụ ngăn cấm, sau sư muội lại khuyên gặp, cả hai đều có lý giải riêng của mình, thực khiến cho Lệ Thắng Nam khó nghĩ vô cùng. Nàng không biết phải nghe ai, bỏ ai.
Sau cùng, trải qua mấy ngày đêm đắn đo cân nhắc, Lệ Thắng Nam đã đưa ra quyết định, đó là sẽ lần lượt thực hiện từng cái một. Trước tiên nàng sẽ vâng lệnh ân sư bế quan để loại trừ tạp niệm, nếu sau ba tháng vẫn chưa có tiến triển thì nàng đành nghe theo sư muội mình mà tìm gặp Lăng Tiểu Ngư.
Khúc mắc của nàng cần mau chóng được cởi bỏ, nếu không sau này nàng sẽ rất khó chuyên tâm tu hành tiếp được.
...
Rốt cuộc, kết quả cuối cùng sẽ là gì? Liệu Lệ Thắng Nam nàng có thành công vượt qua được chuyện ấy?
Trước mắt vẫn chưa ai có thể trả lời được. Đáp án vẫn phải chờ đợi thời gian. Ba tháng, hoặc nhiều hơn một chút. Còn hiện tại...
Thiên Kiếm Môn có nhiều việc đáng bận tâm hơn là vấn đề tâm cảnh của Lệ Thắng Nam. Đơn cứ lúc này, quan trọng nhất chẳng đâu khác ngoài phần thưởng đặc biệt dành cho tốp ba của kỳ đại hội Thiên nhân luận pháp vừa rồi: ba suất tiến vào Kiếm Mộ.
Mấy ngàn năm qua, trong giới tu tiên luyện đạo, có ai không biết Thiên Kiếm Môn nổi danh là nơi nắm giữ những thanh kiếm tốt nhất thiên hạ?
Trừ bỏ Ngũ đại tiên kiếm trấn môn khiến thế nhân phải e dè khiếp sợ thì Thập đại bảo kiếm cũng làm người kiêng kị không ít.
Kiếm Mộ, đó chính là nơi cất giữ Thập đại bảo kiếm của Thiên Kiếm Môn.
Hơn hai ngàn năm trước, tổ sư gia của phái Thiên Kiếm là Lý Bất Tri đã một tay tạo ra Kiếm Mộ này. Ông đã đem mười thanh linh kiếm có uy lực cực lớn cho cả vào đây.
Trải qua mấy cuộc bể dâu, sau bao lần môn nhân tiến nhập, tính đến nay bên trong Kiếm Mộ chỉ còn lại bốn thanh đại bảo kiếm, sáu thanh còn lại thì đã lần lượt được người lấy đi...
p/s: Chương hôm nay vẫn còn...