Tiên Môn

Chương 371: Chương 371: Mộ địa




“Gia Gia, sao vậy?“.

“Tiểu Ngư, ngươi coi“.

Theo hướng tay Gia Gia chỉ, Lăng Tiểu Ngư tập trung chú ý thì thấy trên bức tường đá trước mặt có rất nhiều trận pháp. Chúng rất phức tạp.

“Cấm chế?“.

“Ừ“.

Gia Gia gật đầu, khuôn mặt trầm trọng: “Cái cấm chế này, so với cái đã bị ta phá giải còn muốn ghê gớm hơn“.

...

Cứ tưởng đã sắp thu được cội nguồn thái âm chi lực, giờ mới hay nó vẫn còn khoảng cách, tâm tình Lăng Tiểu Ngư khó tránh trở nên có chút tiêu cực. Hắn hít nhẹ, rồi thở ra một hơi để bình ổn cảm xúc, xong rồi mới hỏi: “Gia Gia, cấm chế này, ngươi phá giải được không?“.

“Cái này...“.

“Sao vậy?“.

Giọng nói vừa rồi không phải của Lăng Tiểu Ngư. Nó được phát ra từ miệng của một người khác. Là Thiên Hồ Cổ.

Xuất hiện cùng với tỷ tỷ mình, Thiên Hồ Cổ hỏi: “Gia Gia, lại có cấm chế hả?“.

Khác Thiên Hồ Nguyệt, đối với Thiên Hồ Cổ Gia Gia chẳng có bao nhiêu thành kiến, thế nên vừa được hỏi thì nó liền đáp ngay: “Ừ, cấm chế rất lợi hại“.

“Nhưng... nó đã bị hư hại, có lỗ hổng nào đó đúng không?“.

Tất nhiên, chả phải tự dưng mà Thiên Hồ Cổ suy đoán như vậy. Có cơ sở cả. Ở chỗ này, thứ được Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia gọi “thái âm chi lực” có khá nhiều, mà nguồn gốc thì lại nằm phía bên kia lớp cửa đá. Cái này có ý nghĩa gì? Nếu cấm chế không bị hư hại, đã xuất hiện lỗ hổng thì làm sao thái âm chi lực có khả năng xuyên qua được?

Hiện tại, Thiên Hồ Cổ nàng chỉ đang thắc mắc một điều...

“Gia Gia, các ngươi... không thể dựa vào lỗ hổng đó để đi qua bên kia sao?“.

...

“Đi qua? Bằng lỗ hổng - chỗ cấm chế bị hư hại?” Gia Gia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thiên Hồ Cổ, hỏi lại.

Chừng khi nhận được cái gật đầu của đối phương, lúc này nó mới lắc đầu: “Cổ Cổ, ngươi sao có thể ngốc như vậy chứ“.

Chẳng để cho Thiên Hồ Cổ có thời gian phản bác hay là tranh luận, Gia Gia mau chóng giải thích: “Cổ Cổ, đây không phải cấm chế bình thường, do mấy đứa trẻ bày ra đâu. Nó lợi hại lắm...“.

“Cổ Cổ ngươi đừng thấy nó bị hư hại, đã xuất hiện lỗ hổng liền nghĩ có thể thi triển đạo thuật rồi xuyên qua. Ta khẳng định một khi ngươi làm như vậy, ngươi sẽ lập tức bị cấm chế hạ sát ngay. Ngay đến ta - một người từng tự do ra vào không biết bao nhiêu đại trận - mà còn phải cẩn trọng dè dừng đây này... Nói cho ngươi biết, mấy loại cấm chế cao cấp, phức tạp này, tự thân có khả năng nhận biết khí tức sinh mệnh. Thái âm chi lực bên trong có thể đi qua bên này không có nghĩa chúng ta cũng sẽ làm được một điều tương tự đâu“.

“Nói vậy là chúng ta bắt buộc phải đem cấm chế phá giải?“.

“Không có lựa chọn khác đâu“.

Dời mắt về lại lớp cửa đá, Gia Gia mím môi hậm hực: “Cũng không biết là tên quỷ nào bày ra. Cất giấu thứ gì mà lại cẩn mật như vậy chứ?“.

...

“Kỳ trân dị bảo, hoặc cũng có thể là một bộ thi hài nào đấy“.

“Thi hài?“.

Gia Gia hơi ngoài ý muốn, xoay đầu lại hỏi Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa mới nói: “Tiểu Ngư, nếu là kho báu, nơi cất chứa những kỳ trân dị bảo thì ta có thể hiểu được, nhưng còn thi hài, ta không hiểu lắm. Tại sao lại là thi hài?“.

“Gia Gia, ban đầu ta cũng cho rằng nơi đây là động phủ cổ tu sĩ, có cất chứa tài bảo, nhưng sau khi nhìn thấy đám cốt binh kia... ta đã thay đổi suy nghĩ. Ta cảm thấy cái chỗ này giống một lăng mộ hơn là động phủ“.

“Hả? Lăng mộ?“.

Gia Gia tròn mắt: “Tiểu Ngư, ngươi cũng đừng có bịa chuyện doạ người a“.

Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: “Gia Gia, ta không trêu đùa. Chỗ chúng ta đang đứng đây, thật sự rất có khả năng là mộ địa“.

...

“Tiểu Ngư, vậy lúc nãy ngươi nói táng binh chính là ý này? Cái đám xương cốt di động kia là những kẻ được mai táng cùng với chủ nhân của ngôi mộ?“.

“Không sai“.

Lăng Tiểu Ngư lý giải: “Trước đây ta từng đọc trên một quyển cổ tịch, có mấy trang đề cập tới táng binh.Theo cổ nhân ghi chép, thiên hạ đã từng có những loại mộ địa vô cùng nguy hiểm. Những loại mộ địa này được xây dựng hết sức công phu, bên trong có bố trí rất nhiều cơ quan, cấm chế, dùng để chôn cất các đại nhân vật“.

“Trong các lăng mộ kiểu ấy, có một số khi được xây dựng, thậm chí còn đem người sống chôn theo. Những người này, nghe nói lúc đưa vào bên trong lăng mộ, bọn họ sẽ bị người dùng đạo thuật thao túng linh hồn, khống chế thân xác, buộc họ phải vĩnh viễn ở lại để canh giữ cho chủ nhân lăng mộ. Lúc còn sống, lẫn khi đã chết“.

“Những người này, bọn họ được gọi là táng binh“.

...

“Ta hiểu rồi. Táng binh mà ngươi nói hoá ra là như vậy“.

Gia Gia ngẫm lại tình cảnh ban nãy, thời điểm đối mặt với đám cốt binh, nhận xét: “Hmm... Theo như ta thấy thì táng binh cũng không đáng sợ lắm“.

“Ngươi thực cho rằng như vậy?“.

Trái với Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư lại chẳng mấy lạc quan, kể cả khi chính hắn là người đã phẩy tay giải quyết đám cốt binh trước đó: “Gia Gia, táng binh không đơn giản như ngươi nghĩ đâu“.

“Tiểu Ngư, ý ngươi là gì?“.

Lăng Tiểu Ngư đổi hướng, hai mắt tập trung nhìn lên lớp cửa đá trước mặt, lấp lửng một câu: “Biết đâu chừng thứ bị thái âm chi lực cải biến không chỉ mỗi xương cốt“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.