Tiên Môn

Chương 372: Chương 372: Quyết định




“Ngươi nói mà ta không hiểu gì hết...“.

Gia Gia chép môi, bảo: “Tiểu Ngư, nhưng mà đó cũng chỉ là suy đoán của ngươi thôi a. Có thể đám xương xẩu kia vốn chẳng phải táng binh, cái chỗ này vốn cũng chẳng phải lăng mộ. Hmm... Ta vẫn nghĩ nó là một động phủ cất giấu tài bảo“.

Lăng Tiểu Ngư cũng không phản đối: “Thì ta chỉ suy đoán thế thôi. Thực hư thế nào phải xem tiếp mới biết được“.

“Được rồi. Giờ nói cho ta biết, cấm chế này Gia Gia ngươi có phá giải được không?“.

“Hmm...“.

Gia Gia ngâm dài, nghĩ ngợi một lúc mới đáp: “Ta không chắc lắm đâu. Phải để ta thử“.

Nó lấy tay gạt Lăng Tiểu Ngư ra, chợt yêu cầu: “Tiểu Ngư, ngươi lùi lại một chút đi. Nói không chừng trong lúc ta thăm dò cấm chế sẽ bất cẩn dẫn động cái gì đó đấy“.

“Ta biết rồi“.

Lăng Tiểu Ngư chẳng nhiều lời, nhanh chóng làm theo căn dặn của Gia Gia, cùng hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ lui hẳn về phía sau, đồng thời triển khai phòng hộ, tùy thời ứng phó hiểm nguy.

Xong xuôi đâu đấy, lúc này hắn mới hướng Gia Gia nhắn nhủ: “Gia Gia, ngươi cũng cẩn thận“.

Phía bên kia, Gia Gia gật nhẹ một cái, tiếp đấy liền đem bảo vật của mình gọi ra. Cầm viên tử tinh cầu trong tay, nó nhanh chóng triển khai đạo thuật. Đầu tiên, nó dùng linh nhãn tỉ mỉ quan sát mọi ngóc ngách trong thạch động; kế đấy, nó sử dụng thổ độn chi thuật để tiến vào lòng đất...

Thời gian Gia Gia nó ở bên dưới tính ra cũng không ngắn, tận những nửa giờ. Chừng khi trở lên, lúc này nó mới cười tươi mà thông báo: “Tiểu Ngư, chúng ta gặp may rồi“.

Gặp may?

Biết có tin tốt, nội tâm Lăng Tiểu Ngư cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Hắn bảo: “Gia Gia, nói rõ“.

“Chuyện là vầy...“.

Gia Gia phủi sơ vết bẩn dính trên y phục, bước lại chỗ ba người Lăng Tiểu Ngư.

“... Tiểu Ngư, sau khi xem xét kỹ lưỡng, ta có thể khẳng định so với cấm chế đã bị phá giải thì cái trước mặt này còn ghê gớm, phức tạp hơn gấp bội lần. Cấp bậc của nó, căn bản đã vượt quá năng lực của ta rồi. Ta ước tính nếu mà muốn phá giải trận pháp này, chí ít cũng phải đợi ta đột phá thêm một lần nữa thì may ra mới làm được“.

Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì khuôn mặt càng trầm xuống. Hắn không nghĩ đấy là những gì mình đang trông đợi.

Cấm chế phức tạp hơn? Căn bản không thể phá giải? Đó chính là tin tốt, là gặp may ư?

“Gia Gia, ngươi đang đùa ta đấy à? Cấm chế không thể phá giải thì có gì gọi là may mắn?“.

“Không thể phá giải? Ai nói ngươi là không thể phá giải?“.

“Thì chính ngươi vừa mới nói“.

“Ta? Aizz... Ta chưa có nói hết mà“.

Hiểu ra vấn đề, Gia Gia giải thích: “Tiểu Ngư, đó là ta đang xét trong trường hợp cấm chế còn nguyên vẹn kia. Chứ thực tế, cấm chế này đã bị hư hại rồi“.

“Cho ngươi hay, so với cái ở ngoài kia thì cấm chế chỗ này còn bị hư hỏng nhiều hơn. Trải qua vô vàn năm tháng, lại cộng thêm thái âm chi lực bào mòn, hiện tại nó đã xuống cấp trầm trọng rồi a“.

Thần thái tươi tắn trở lại, Lăng Tiểu Ngư hướng thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt xác nhận: “Gia Gia, nói vậy tức là ngươi có thể phá giải?“.

“Cái đó là tất nhiên“.

“Tốt rồi...“.

...

Đối với bản lãnh của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư không mảy may nghi ngờ. Nếu nó đã nói có thể thì chắc chắn nó sẽ làm được. Cấm chế được cổ nhân bày bố trước mặt đây, khẳng định sẽ bị phá giải. Vấn đề còn lại bây giờ chỉ là thời gian. Và tất nhiên là cả những thứ sẽ hiện ra sau lớp cấm chế.

Bên kia, sau lớp cửa đá kiên cố này khung cảnh sẽ có dạng gì?

Liệu lại hiện hữu một đám cốt binh nữa?

Đã là tận cùng, hay lại lòi ra thêm một lớp cửa đá khác, một cấm chế khác?

Những câu hỏi này, Lăng Tiểu Ngư không trả lời được. Hắn không biết đáp án. Và đó là lý do vì sao hắn đang nghi ngại. Hắn... cần phải đề phòng.

“Ta với Gia Gia thì đã ổn, có thể tự bảo vệ mình. Nhưng còn Cổ Cổ và Thiên Hồ Nguyệt... Nếu xuất hiện hung hiểm thật sự, chỉ sợ ta khó lòng ứng cứu“.

Suy đi tính lại một hồi, cuối cùng Lăng Tiểu Ngư cũng đi đến quyết định mà hắn cho là sáng suốt nhất lúc này.

Thoát khỏi trầm tư, hắn nhấc chân tiến về phía hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ.

Trông bộ dạng khả nghi kia của hắn, Thiên Hồ Nguyệt nổi lên cảnh giác. Nàng kéo muội muội lui lại, miệng chất vấn: “Ngươi muốn gì?“.

“Nguyệt cô nương, ta nghĩ ta cần đụng chạm hai tỷ muội cô nương một chút.” Trái với bộ dạng e dè của Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư lại rất bình thản nói ra.

Khỏi phải nghĩ, trước câu nói mang tính mập mờ nọ, tỷ muội Thiên Hồ tất nhiên đã rất khẩn trương. Đặc biệt là Thiên Hồ Nguyệt. Hai chữ “đụng chạm”, Thiên Hồ Nguyệt nàng thực chả thích tí nào đâu.

Dứt khoát đẩy muội muội về hẳn phía sau, nhị công chúa của Thanh Khâu nghiêm giọng: “Lăng Tiểu Ngư, ngươi đừng có làm càn, nếu không...“.

“Nếu không thì thế nào? Cô nương sẽ giết ta sao?“.

Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ, lắc đầu mà rằng: “Nguyệt cô nương, với tình trạng hiện giờ của cô nương, ta e dù có muốn cô nương cũng không thể làm được đâu“.

Thở nhẹ một hơi, hắn tiếp tục, nét mặt đã nghiêm túc lên nhiều: “Được rồi, không đùa nữa. Nguyệt cô nương, Cổ Cổ, ta nghĩ bây giờ ta sẽ giải khai phong bế cho hai người“.

...

Sẽ được giải khai phong bế, đấy không nghi ngờ là tin tốt dành cho Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ. Mới nghe qua, các nàng thực sự đã hơi bất ngờ. Có điều, một chút ngạc nhiên ấy đã chẳng tồn tại quá lâu.

Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt, các nàng không ngốc. Hành vi của Lăng Tiểu Ngư, các nàng hoàn toàn lý giải được. Và, lẽ hiển nhiên, đối với lời đề nghị có lợi này, các nàng chẳng lý gì lại đi từ chối.

Im lặng vài giây cho có lệ, Thiên Hồ Nguyệt hồi âm: “Lăng Tiểu Ngư, không phải ngươi mới nói sẽ giải khai phong bế cho tỷ muội ta?“.

“Ta có thể hiểu là Nguyệt cô nương đã đồng ý“.

Lăng Tiểu Ngư dừng trong giây lát, rồi tiếp tục: “Nguyệt cô nương, như vừa nói, ta sẽ giúp tỷ muội cô nương giải khai phong bế, tuy nhiên...“.

“Ngươi có yêu cầu?“.

“Không cần lo. Yêu cầu của ta chẳng cao lắm đâu“.

Lăng Tiểu Ngư chính thức nói ra: “Nguyệt cô nương, thực ra rất đơn giản. Ta chỉ muốn sau khi được giải khai phong bế, Nguyệt cô nương có thể an phận, đừng gây rối là được“.

“Đúng đấy. Thiên Hồ Nguyệt ngươi phải giữ trật tự“.

Sau thanh âm, một thân bạch y nhỏ nhắn cũng liền xuất hiện bên cạnh Lăng Tiểu Ngư. Nó nhìn Thiên Hồ Nguyệt, nói tiếp: “Thiên Hồ Nguyệt ngươi đấy, lần trước chúng ta giải khai phong bế cho ngươi, ngươi đã gây náo một trận rồi a. Hừ, báo hại chúng ta bị trì hoãn nhiều thời gian như vậy...“.

Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Gia Gia khó tránh sinh ra bất mãn. Mà, đâu chỉ nó, cả Lăng Tiểu Ngư cũng chả vui vẻ gì khi thoáng hồi tưởng. Xuất phát từ sự e ngại, hắn trưng ra bộ mặt hung ác, cất lời cảnh báo:

“Nguyệt cô nương, cô nương cũng nghe rồi đó. Hành vi lần trước của cô nương chúng ta không hoan nghênh lắm đâu. Vì vậy cho nên... Nguyệt cô nương, ta hy vọng lần này cô nương hãy an phận“.

“Nguyệt cô nương, mong cô nương hãy nhớ kỹ: Cấm chế trong người Cổ Cổ vẫn còn. Thông qua nó, tùy thời ta đều có thể tra tấn, thậm chí là đoạt đi tính mạng của nàng. Ta nghĩ cô nương sẽ không muốn nhìn thấy cảnh đó đâu, đúng chứ?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.