“Lăng Thanh Trúc, trước ngươi có thể dùng chân diện mục mà đối mặt cùng ta được chứ? Cái bộ dạng trẻ nhỏ lên ba này của ngươi, ta không thích lắm.” Lăng Tiểu Ngư nhìn Lăng Thanh Trúc, bảo. Hắn thực không muốn chuyện trò với một “đứa trẻ“. Cho dù nó có khả ái đến đâu đi nữa.
Trong lòng dẫu rằng không nguyện nhưng vì muốn bảo vệ mọi người, Lăng Thanh Trúc đành phải làm theo ý của Lăng Tiểu Ngư, biến lại thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, bề ngoài tuổi độ hai bốn hai lăm.
“Thế này tốt hơn nhiều. Rất xinh đẹp“.
Lăng Thanh Trúc chả màng đến ý tứ ngợi khen, lên tiếng yêu cầu: “Giờ thì ngươi nói đi. Ngươi muốn hỏi gì, điều kiện ngươi đưa ra là gì?“.
Chân nhẹ nhích, Lăng Tiểu Ngư bước lên, đi tới trước mặt Lăng Thanh Trúc. Chừng khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn bằng vài ba gang tay, có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của đối phương, lúc này hắn mới nói:
“Lăng Thanh Trúc, trả lời ta: ngươi có yêu ta hay không?“.
Lăng Thanh Trúc sửng sốt. Môn nhân Thiên Kiếm tất cả đều im lặng, trên mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên. Bọn họ đã chẳng hình dung ra đến câu hỏi mà Lăng Tiểu Ngư muốn hỏi lại là như vầy.
Hắn có ý gì? Lẽ nào Lăng Tiểu Ngư hắn đối với Lăng Thanh Trúc - vị ân sư từng nuôi dạy mình...
Ánh mắt thế nhân Lăng Tiểu Ngư chẳng màng. Hắn chỉ bận tâm đến duy nhất một người. Từng cử chỉ, từng chút thay đổi trên khuôn mặt nàng, trong đáy mắt nàng hắn đều đang để ý. Mãi hồi lâu vẫn chưa thấy nàng hồi đáp, hắn mới nói tiếp: “Ta cảm kích vì những việc ngươi đã làm, càng trân quý khoảng thời gian cùng chung hoạn nạn. Những ngày tháng trú ngụ ở thôn Tô Hạ, nơi trấn Ngọc Hà, mỗi một thời khắc bên cạnh ngươi ta đều luôn gìn giữ...“.
“Lăng Thanh Trúc, ngươi là nữ nhân đầu tiên mà ta yêu. Cho đến tận bây giờ, trong lòng ta vẫn không quên được hình bóng của ngươi. Ta muốn biết ngươi có yêu ta một chút nào không?“.
Thế gian một chữ “tình”, bao kẻ đảo điên. Lăng Tiểu Ngư cũng không ngoại lệ. Hắn nắm giữ sức mạnh thần nhân, nhưng tâm cảnh của hắn bất quá cũng chỉ là của một thế tục phàm nhân. Hắn có trái tim, có da thịt, nào phải cỏ cây hay là sắt đá. Hắn biết rung động, biết đau đớn, hiểu rõ thế nào là yêu.
Trước đây Lăng Thanh Trúc là sư phụ hắn, hắn yêu nàng đấy là bất luân, là trái đạo. Nàng từ chối hắn âu lẽ đương nhiên. Dù sao nàng cũng là phong chủ Trúc Kiếm Phong, một đại nhân vật trong giới chính đạo kia mà, làm sao có thể đáp lại tình cảm của hắn được. Người đời sẽ đánh giá, sẽ thoá mạ nàng.
Nhưng hôm nay, quan hệ sư đồ đã đoạn, còn chính giáo... Trong mắt Lăng Tiểu Ngư bây giờ bọn họ không hơn gì con sâu cái kiến, hắn căn bản chả cần bận tâm. Khiến hắn lo, có chăng là Lăng Thanh Trúc...
Lăng Thanh Trúc nàng tuy bình thường tỏ ra phóng khoáng, lắm khi tùy tiện, nhưng chung quy vẫn tâm niệm mình là người trong chính đạo; những lễ nghi chính giáo, rốt cuộc nàng vẫn không thoát ra khỏi. Tình cảm dẫu có, Lăng Thanh Trúc nàng lại dám thừa nhận sao?
“Lăng Tiểu Ngư.” - Sau một hồi im lặng, Lăng Thanh Trúc cuối cùng đã lên tiếng - “Ta là sư phụ của ngươi“.
Quả nhiên...
Dù sớm đoán ra nhưng lúc này, khi chính tai nghe được, trong lòng Lăng Tiểu Ngư cũng khó tránh cảm giác thất vọng.
“Sư phụ? Ta và ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, quan hệ sư đồ sớm đã cắt đứt“.
Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: “Lăng Thanh Trúc, hiện tại ngươi đã không phải sư phụ của ta, Lăng Tiểu Ngư ta cũng không phải đệ tử của ngươi. Ta muốn ngươi dùng tư cách một nữ nhân để trả lời!“.
“Một ngày là sư, suốt đời là sư.” Lăng Thanh Trúc như cũ, câu trả lời vẫn là từ chối. Nàng vẫn cho tình yêu của Lăng Tiểu Ngư là bất luân, là trái đạo. Nàng không thể chấp nhận được...
...
“Một ngày là sư, suốt đời là sư.” - Lăng Tiểu Ngư lặp lại câu nói, cười giễu - “Lăng Thanh Trúc, ngươi rốt cuộc vẫn không dám thừa nhận. Ngươi rốt cuộc vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát, cam chịu bị lễ nghi chính giáo ràng buộc“.
“Thôi được. Nếu ngươi không muốn thừa nhận thì ta cũng không ép ngươi“.
Lăng Tiểu Ngư nhẹ thở ra một hơi, chỉnh đốn tâm tình xong thì lần nữa cất tiếng: “Câu hỏi đã hỏi, bây giờ là điều kiện cần ngươi đáp ứng“.
“Lăng Thanh Trúc, bên cạnh ta bây giờ đang thiếu một thị nữ hầu hạ, nếu như ngươi có thể điền vào khoảng trống này, làm thị nữ cho ta ba tháng thì ta sẽ tha cho chính giáo“.
Thêm một lần nữa Lăng Thanh Trúc bị làm cho bất ngờ. Điều kiện của Lăng Tiểu Ngư, nàng thực là không nghĩ đến.
Bảo nàng - một người từng là sư phụ của hắn - đi làm thị nữ cho hắn? Đây là muốn nhục mạ nàng sao? Bởi Lăng Thanh Trúc nàng đã từ chối tình cảm của hắn?
“Thế nào? Điều kiện của ta rất đơn giản. Lăng Thanh Trúc ngươi có chấp nhận hay không?“.
Đợi thêm vài giây vẫn chưa nghe hồi âm, Lăng Tiểu Ngư mới quay mặt đi.
“Ta hiểu rồi“.
Theo sau câu nói, hắn nâng tay chỉ về một góc trong hàng ngũ môn nhân chính giáo.
“Á!“.
“Á!“.
...
“Á!“.
Tức thì, những tiếng hét thảm cất lên. Trong nháy mắt, cả tá người đã ngã xuống, chết trong đau đớn quằn quại.