Tiên Môn

Chương 637: Chương 637: Một câu hỏi và một điều kiện




“Không!“.

“Tiểu Ngọc!“.

Gần như đồng thời, hai tiếng hô thất thanh cất lên. Một trong số đó là của Lý Ngọc Thường - sư phụ của Dương Tiểu Ngọc, thanh âm còn lại thì là của Lăng Thanh Trúc - sư phụ Lăng Tiểu Ngư.

Lăng Thanh Trúc đương nhiên không đứng trong hàng ngũ môn nhân Thiên Kiếm. Thật ra thì nàng vốn ở đỉnh Trúc Kiếm, chỉ bởi lo lắng cho đồng môn thuở trước nên mới chạy đến đây thôi. Nào có ngờ, khi nàng vừa đến, cảnh tượng nhìn thấy lại là như vầy. Lăng Tiểu Ngư, đứa đồ nhi của nàng, hắn đã xuống tay sát hại Dương Tiểu Ngọc.

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

Dương Tiểu Ngọc là người bạn thanh mai trúc mã của hắn, bằng hữu tốt nhất của hắn kia mà. Trước giờ Dương Tiểu Ngọc nàng đều luôn xem hắn là thân nhân, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng là như vậy, quan hệ vốn dĩ rất tốt...

Thế thì tại sao?

Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, toàn thể môn nhân Thiên Kiếm ai cũng đều không thể ngờ được Lăng Tiểu Ngư lại làm như vậy, thậm chí đến Dương Tiểu Ngọc cũng có thể xuống tay sát hại.

Mà, đâu chỉ bọn họ. Bên phía tà đạo cũng có lắm kẻ giật mình đấy thôi. Điển hình như Đồ Tam Nương chẳng hạn. Hiện nàng vẫn còn đang mở to hai mắt, miệng thì há hốc, bộ dạng chấn kinh thấy rõ.

Lăng Tiểu Ngư đã không còn giống trước, là một kẻ thiện lương. Hắn đã thay đổi, Đồ Tam Nương nhận thức rõ ràng điều ấy. Nhưng, nàng đâu có ngờ hắn lại thay đổi tới độ này. Ra tay với Dương Tiểu Ngọc? Đồ Tam Nương thật là chưa từng hình dung ra đến.

Chắc chắn kẻ đang đứng trước mặt nàng đã không phải là Lăng Tiểu Ngư nữa! Khẳng định không phải!

...

“Hừ...“.

Chẳng màng đến những gương mặt kinh thán của chúng nhân, sau khi đem mấy người Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường chấn bay, Lăng Tiểu Ngư mới hừ lạnh một tiếng, bày ra kết giới ngăn người quấy nhiễu.

Xong xuôi đâu đấy, hắn chuyển mắt nhìn Dương Tiểu Ngọc...

Dương Tiểu Ngọc, nàng vẫn chưa lên tiếng. Không phải do nàng không nói được mà là vì... lòng nàng đang nhói đau, đầu óc nàng đang trống rỗng...

Nếu Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Đồ Tam Nương, ai nấy đều cả kinh trước việc làm độc ác của Lăng Tiểu Ngư thì Dương Tiểu Ngọc, nàng càng “bất ngờ” hơn nữa. Thú thật là Dương Tiểu Ngọc nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị Lăng Tiểu Ngư đối xử như vầy, muốn đem chính mình thôn phệ.

Nàng không suy đoán, đấy là sự thật và nó đang diễn ra. Từ cánh tay của Lăng Tiểu Ngư, hàng ngàn sợi tơ màu đen đang tủa ra. Chúng quấn quanh thân thể nàng, muốn đem nàng nuốt chửng...

Lực lượng đã vô phương điều động, mà Dương Tiểu Ngọc vốn cũng chả muốn huy động làm gì. Khuôn mặt bi thương, ánh mắt đau đớn, nàng nhìn Lăng Tiểu Ngư, khẽ thốt: “Ngươi... không phải... Lăng Tiểu Ngư...“.

Thời điểm Dương Tiểu Ngọc nói xong câu ấy thì hắc ti cũng đã quấn quanh hết cổ nàng. Rất nhanh, cả khuôn mặt nàng cũng bị che kín, kế đấy thì... nàng bị kéo vào bên trong lòng bàn tay của Lăng Tiểu Ngư. Chính thức tiêu biến.

“Tiểu Ngọc!“.

“Tiểu Ngọc...!“.

Liên tiếp là những tiếng kêu bi thương vì Dương Tiểu Ngọc cất lên. Trong số đó, kẻ đau lòng nhất thiết nghĩ không ai khác ngoài Lý Ngọc Thường.

Mặc dù kể từ sau sự kiện Miên Thành, Dương Tiểu Ngọc đã đoạn tuyệt cùng Thiên Kiếm, cũng không còn nhận Lý Ngọc Thường là sư phụ nữa, thế nhưng với riêng mình, Lý Ngọc Thường chưa một ngày nào nguôi thương nhớ đồ nhi. Ở trong lòng nàng Dương Tiểu Ngọc như trước vẫn là đứa đệ tử mà nàng thương yêu nhất.

Chỉ là bây giờ...

“Lăng Tiểu Ngư! Trả đồ nhi lại cho ta!“.

Tựa hồ phát điên, Lý Ngọc thường vừa thấy kết giới chung quanh Lăng Tiểu Ngư được giải trừ thì liền xách kiếm lao đến, ý đồ phanh thây xẻ thịt hắn.

Lăng Tiểu Ngư thấy thế chỉ nhếch môi xem thường. Hắn co tay lại, rồi búng nhẹ một cái.

“Ong!“.

Tức thì, thân thể Lý Ngọc Thường bị đánh bật trở về, miệng hộc liền một ngụm máu tươi, ngất luôn đương trường.

“Ngọc Thường!“.

“Sư tỷ!“.

“Sư tỷ!“.

...

“Một tên chân nhân hậu kỳ cũng nghĩ động đến ta, đúng là không biết sống chết“.

Lăng Tiểu Ngư nhìn đám môn nhân Thiên Kiếm, nói ra.

“Các ngươi còn có kẻ nào muốn vì đồng môn làm chuyện ngu xuẩn thì cứ việc đứng ra. Ta không ngại giết thêm vài người đâu“.

“Ngươi...“.

Bên cạnh thân thể trọng thương của Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch nghe vậy liền căm phẫn siết tay, đang tính xông ra thì bị một bàn tay níu lại.

“Bất Dịch, lui xuống!“.

“Sư tỷ!“.

“Ta bảo lui xuống!“.

Khuôn mặt non nớt nhưng thanh âm lại rất đỗi uy nghiêm. Trong bộ tử y tinh kỳ, Lăng Thanh Trúc bước ra, cùng Lăng Tiểu Ngư mặt đối mặt, mắt nhìn tận mắt.

“Ngươi không phải Lăng Tiểu Ngư“.

“Ta vẫn là Lăng Tiểu Ngư, chỉ không phải Lăng Tiểu Ngư mà Lăng Thanh Trúc ngươi từng biết.” Lăng Tiểu Ngư hồi đáp.

“Ngươi nhập ma rồi.” Lăng Thanh Trúc lại đưa ra nhận định.

“Ma?” - Lăng Tiểu Ngư cười nhạt - “Là người hay ma lại có gì quan trọng?“.

“Hôm nay... ngươi muốn hủy diệt toàn bộ chính giáo?“.

“Thế nào? Lăng Thanh Trúc ngươi muốn cầu tình?“.

Không đợi Lăng Thanh Trúc trả lời thì Lăng Tiểu Ngư đã nói tiếp: “Thật ra nếu muốn ta tha cho bọn họ cũng không phải không thể, chỉ cần Lăng Thanh Trúc ngươi chịu đáp ứng ta một điều kiện và trả lời ta một câu hỏi“.

...

“Là câu hỏi gì? Điều kiện gì?” Lăng Thanh Trúc hỏi lại. Nàng cảm thấy rất là nghi hoặc, chẳng biết lời Lăng Tiểu Ngư có phải thật hay không.

Hôm nay Lăng Tiểu Ngư hắn kéo quân đến đây, mục đích chính là để hủy diệt chính giáo. Thông qua những việc hắn làm, dễ thấy hắn đã quyết tâm. Thực chỉ cần Lăng Thanh Trúc nàng trả lời hắn một câu hỏi, đáp ứng hắn một điều kiện thì hắn sẽ liền buông tha cho chính giáo ư?

Nếu vậy thì câu hỏi và điều kiện khẳng định sẽ không hề đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.