“Tiểu Ngư, cảm ơn chàng.” Đầu tựa lên vai Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn khẽ nói. Trong lòng nàng rất cảm kích hắn. Nàng không ngờ hắn lại để tâm đến chuyện của mình như vậy.
Mang hài cốt sư phụ về Thần Long Đảo, thay người minh oan, bấy lâu vẫn luôn là tâm nguyện thầm kín của Tôn Thi Hàn nàng, rất muốn thực hiện. Chỉ là trước đây, thực lực của Tôn Thi Hàn nàng quá yếu, căn bản vô phương làm được. Về sau, kể từ lúc sở hữu thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nắm giữ sức mạnh mà Ái Chân để lại, Tôn Thi Hàn nàng đã liền nghĩ sẽ mau chóng thu xếp, hỏi xin Lăng Tiểu Ngư để đi tới Thần Long Đảo, giúp ân sư hoàn thành ước vọng thuở sinh thời. Nào ngờ, Tôn Thi Hàn nàng còn chưa kịp hỏi xin thì chính Lăng Tiểu Ngư hắn đã chủ động mang nàng đi rồi.
Hắn rất quan tâm đến nàng. Tôn Thi Hàn cho là như vậy. Nàng nghĩ hắn thực sự yêu thương mình, và điều đó khiến nàng hạnh phúc. Tính từ lúc sư phụ qua đời tới nay, có lẽ hiện tại chính là giây phút mà Tôn Thi Hàn nàng cảm thấy thanh thản, bình yên nhất...
“Xem nàng nói kìa.” - Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu, đáp lại - “Thi Hàn nàng là thê tử của ta, sư phụ nàng cũng như sư phụ ta, giúp người minh oan vốn là việc ta nên làm“.
Tôn Thi Hàn lặng im không nói, nội tâm chẳng hề xem nhẹ. Lăng Tiểu Ngư hắn đâu chỉ đơn giản là giúp, quan trọng còn ở thời điểm. Chỉ vừa mới cùng nàng bái đường xong, qua sáng hôm sau thì hắn đã liền mang nàng đi đến đảo Thần Long này. Rõ ràng Lăng Tiểu Ngư hắn rất để ý.
“Với hắn mình đã là người quan trọng”, Tôn Thi Hàn thầm nghĩ.
...
...
Trên đỉnh Thần Long, Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn ngồi tựa vào nhau, vừa chuyện trò tâm sự, vừa nhìn xem cảnh vật. Bọn họ nhìn trời, bọn họ nhìn đất, từ những đám mây trắng trắng vàng vàng cho tới những mái nhà màu đỏ, những cột khói màu xám, thiên nhiên lẫn con người, hết thảy đều ở trong tầm mắt họ.
Lẽ dĩ nhiên, Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn có thể nhìn được cư dân trên đảo thì cư dân trên đảo cũng có thể xem thấy được bọn họ. Vị trí mà bọn họ đã và vẫn đang ngồi, nó ở ngay sát mép kia mà.
Hình ảnh một đôi nam nữ ngồi tựa vào nhau kia, đối với người dân trên đảo Thần Long, phàm nhân lẫn tu sĩ, thực rất đẹp đẽ nên thơ. Sau này, mọi người vẫn thường xuyên kể lại cho nhau nghe, rằng ở trên đỉnh Thần Long từng có một đôi thần tiên quyến lữ...
...
“Thi Hàn, chúng ta bây giờ thật rất giống sư phụ nàng năm đó, đều là ngồi trên đỉnh Thần Long này dõi mắt ngắm hoàng hôn.” Dưới ánh tà dương, Lăng Tiểu Ngư hơi cảm thán nói ra.
Đáp lại hắn, Tôn Thi Hàn lắc đầu nhè nhẹ: “Không giống“.
Nàng nói tiếp: “Trước đây sư phụ đều chỉ ngắm hoàng hôn một mình, nhưng thiếp thì có chàng“.
“Tiểu Ngư, chàng sẽ không phụ thiếp đâu phải không?“.
Trước câu hỏi có phần đột ngột này của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư khó tránh bị bất ngờ. Hắn cựa mình, chủ động tách ra. Rồi, rất nhẹ nhàng, hắn đặt lên môi Tôn Thi Hàn một nụ hôn.
“Đừng ngốc như vậy. Chúng ta đã bái đường thành thân, hôm nay đã là phu thê, ta sao có thể phụ nàng chứ?“.
“Phu thê trong thiên hạ, kẻ phụ nhau cũng có rất nhiều.” Tôn Thi Hàn nói.
Lăng Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, mỉm cười đáp lại: “Bạc tình lang sẽ không có kết cục tốt. Ta không muốn đầu mình bị chặt xuống rồi treo lên trước đại môn Tuyết Linh Cung, vì vậy... cả đời ta sẽ không phụ nàng“.
Chuyện chặt đầu rồi treo trước đại môn Tuyết Linh Cung, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên chẳng phải tự dưng đề cập. Có căn nguyên cả. Nam nhân mà trước đây Tôn Thi Hàn từng yêu, hắn chính là phải chịu kết cục đó. Không ai khác, chính Tôn Thi Hàn nàng đã tự tay đem hắn giết chết.
“Chàng...” Thừa hiểu ý tứ của Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn bất mãn ra mặt. Nàng dùng sức véo hắn một cái.
“Này, nàng có biết thê tử thì không nên hiếp đáp tướng công mình như vậy không?“.
...
“Tiểu Ngư.” Giây phút hờn dỗi trôi qua, Tôn Thi Hàn lại lần nữa ngã đầu tựa lên vai Lăng Tiểu Ngư, hé môi gọi khẽ.
Nghe gọi, Lăng Tiểu Ngư mới hỏi: “Sao?“.
“Về chuyện đó thiếp đã suy nghĩ rất kỹ“.
“Chuyện đó? Đó là chuyện gì?“.
“Chuyện thiếp và tên nam nhân phụ bạc kia“.
Tôn Thi Hàn nói ra: “Lúc trước thiếp vẫn nghĩ là thiếp yêu hắn, nhưng... có lẽ không phải“.
“Thiếp ngẫm lại thì thấy khi ở bên hắn, cảm xúc của thiếp không quá mãnh liệt. Đôi lúc thiếp cũng có hồi hộp, khẩn trương, nhưng lại khác xa so với lúc ở bên chàng...“.
“Tiểu Ngư, chàng nhớ lúc chàng nói chàng thực tâm yêu thích thiếp, ngỏ lời cầu hôn với thiếp chứ? Khoảnh khắc ấy, thiếp thật sự khẩn trương lắm, đầu óc chẳng suy nghĩ được nhiều. Cảm xúc khác hẳn so với tên nam nhân bạc tình kia“.
“Hmm... Rồi cả những lúc chàng cố tình trêu chọc, làm ra những hành động phi lễ với thiếp nữa. Chàng khiến cho tim thiếp lúc nào cũng loạn nhịp, đến nỗi như kẻ mộng du, chả còn biết bản thân mình là ai...“.
“Tiểu Ngư, chàng mới thực sự là người thiếp yêu. Không phải kẻ đến sau, chàng là nam nhân đầu tiên thiếp trao trọn trái tim mình... Nếu có một ngày chàng phụ thiếp, cho dù có bổn sự bắt chàng trả giá đi nữa thì thiếp cũng sẽ không thương tổn chàng đâu. Cho dù chàng yêu một nữ nhân khác, cho dù chàng ruồng bỏ thiếp, thiếp cũng sẽ bỏ qua hết thảy. Thiếp sẽ không oán, không hận...“.
Lăng Tiểu Ngư càng nghe trong lòng càng cảm động. Hắn biết, những lời này đều là thật dạ chân tâm. Nữ nhân này, nàng đã trao trọn trái tim mình cho hắn.