“T-Tha... tha...” Nằm dài trên đất, với khuôn mặt máu me bê bết, Dương Chính Thiên thều thào van xin. Hắn thực vẫn chưa muốn chết.
“Sao? Cuộc sống này Dương Chính Thiên ngươi vẫn còn nuối tiếc lắm ư?“.
Nửa điểm động tâm cũng không có, Tôn Thi Hàn cười lạnh. Nàng hạ mình ngồi xuống bên cạnh Dương Chính Thiên, giơ bài vị ân sư ra.
“Dương Chính Thiên, năm đó ngươi đối với sư phụ ta như vậy, có từng áy náy, có từng ăn năn?“.
Tôn Thi Hàn hỏi xong thì tự mình trả lời. Nàng nhẹ lắc đầu: “Hẳn là không rồi. Ngươi đã lên làm các chủ Thiên Nhai Hải Các, sống tốt như thế kia mà“.
“Dương Chính Thiên, ngươi đã ở Thiên Nhai Hải Các này hưởng phúc lâu như vậy, tới lúc phải trả nợ rồi“.
Đoán biết chuyện gì sắp xảy ra, Dương Chính Thiên trong lòng kinh hoảng tột cùng, theo bản năng tìm phương trốn chạy. Nhưng hắn có thể chạy được ư? Đứng còn không nổi thì lấy gì chạy.
“Đừng... Đừng giết ta...” Trên đất, Dương Chính Thiên cố lết ra xa Tôn Thi Hàn. Thế mới thấy, cho dù trong quá khứ phong quang cỡ nào, đối mặt tử thần thì bản chất Dương Chính Thiên hắn cũng bất quá như con nai, con thỏ mà thôi. Hắn rất sợ chết.
Nhưng sợ hay không thì đấy cũng là chuyện của hắn. Tôn Thi Hàn đâu cần biết. Thần tình hung ác, nàng nắm chặt thanh kiếm màu đen trong tay, chém ra một đường.
“Phụt!“.
Tức khắc, đầu Dương Chính Thiên rơi luôn xuống đất, trên cổ máu tươi phun trào. Tựa suối.
...
“Ực...“.
“Ực...“.
Bốn phía chung quanh, những tiếng nuốt nước bọt khe khẽ vang lên. Rõ ràng là đang có không ít người khiếp hãi. Dù vậy, chẳng thấy ai chạy. Có lẽ Đoạn Đức, Cao Cầu và Dương Chính Thiên, kết cục của ba người bọn họ là quá đủ để làm gương rồi.
...
“Sư phụ, nợ của người hôm nay đệ tử đã đòi được rồi.” Tôn Thi Hàn cầm bài vị, khẽ giọng.
Nói rồi, nàng chuyển mình đứng lên, đưa mắt liếc nhìn đám cao tầng còn lại của Thiên Nhai Hải Các.
Chẳng ai bảo ai, môn nhân Thiên Nhai Hải Các đồng loạt quỳ sụp xuống xin tha.
Sự hung ác của Tôn Thi Hàn, nó làm bọn họ phải khiếp sợ.
Mà không chỉ những kẻ mới quỳ, kể cả người duy nhất còn đứng bên Thiên Nhai Hải Các là Triệu Phi Yến cũng đang âm thầm rung động. Thú thật là nàng cũng có chút e sợ Tôn Thi Hàn rồi. Nhưng dẫu vậy, nàng vẫn lấy can đảm đứng ra khuyên can. Mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, nàng nói: “Có thể tha cho bọn họ không? Oan tình của Ngọc Cơ sư tỷ năm đó, bọn họ vốn dĩ đều không biết...“.
Tôn Thi Hàn lặng im trong chốc lát, rồi nói với Triệu Phi Yến: “Sư thúc, oan có đầu nợ có chủ. Thiên Nhai Hải Các từ đây về sau giao cho người xử trí“.
“Giao cho ta?” Triệu Phi Yến hơi bất ngờ. Vốn nãy giờ nàng còn tưởng...
Tôn Thi Hàn không giải thích nhiều, chỉ nói thêm vài câu rồi mang hũ hài cốt cùng bài vị ân sư theo chân Triệu Phi Yến hướng đỉnh núi bay đi. Lăng Tiểu Ngư cũng là như thế.
Lát sau, trên đỉnh núi...
Giữa thảm cỏ xanh, một phần mộ đã vừa mới được người đắp xong. Nó khá đơn sơ, bất quá một gò đất nhô lên, một tấm bia bằng gỗ...
Thật ra thì ban đầu Triệu Phi Yến có đề nghị sẽ xây dựng một ngôi mộ thật khang trang cho Lâm Ngọc Cơ nhưng đã bị Tôn Thi Hàn từ chối. Theo như Tôn Thi Hàn giải thích thì sinh thời sư phụ vốn là người đạm bạc, không ưa lối sống xa hoa; trước phút lâm chung sư phụ cũng có căn dặn bảo đừng xây mộ, chỉ một tấm bia thôi là đủ rồi.
“Sư phụ, xin hãy an nghỉ.” Trước mộ phần vừa mới đắp xong, Tôn Thi Hàn dập đầu bái lạy. Bên cạnh Lăng Tiểu Ngư cũng thành tâm quỳ bái.
Bái xong, hai người bọn họ từ từ đứng lên. Tôn Thi Hàn cúi nhìn tấm bia, nói: “Lúc còn sống sư phụ vẫn luôn mong muốn trở về Thiên Nhai Hải Các. Thần Long Đảo vẫn luôn là nhà của người...“.
“Đỉnh Thần Long này, sư phụ có từng kể qua. Người nói người rất thích đến đây, mỗi lần có tâm sự, dù vui hay buồn thì người đều đến. Rồi kể với cây, kể với gió...“.
Tôn Thi Hàn càng nói trong mắt hơi nước càng phủ giăng, chừng sắp khóc. Chẳng hiểu sao lúc này nàng lại bỗng thấy nhớ sư phụ vô cùng. Nàng ước gì sư phụ vẫn còn sống...
Thấu hiểu nỗi lòng của thê tử, Lăng Tiểu Ngư đặt bàn tay lên lưng nàng, vị trí gần sát vai, hòng an ủi.
Cảm nhận được hơi ấm, Tôn Thi Hàn quay người lại. Nàng ôm lấy Lăng Tiểu Ngư, tựa đầu vào ngực hắn, trong mắt những giọt lệ tuôn rơi.
“Sư phụ nàng hẳn đã thanh thản rồi. Đừng buồn nữa“.