Chung quanh một trận xôn xao, không nhiều nhưng cũng đủ để Ngọc Vô Tâm nắm bắt được tình cảnh.
“Thì ra là nhi nữ của lão già Bộ Hành Thông“.
Đối với vị giáo chủ Âm Dương Giáo này Ngọc Vô Tâm không thể không kiêng kỵ. Theo như nàng được biết thì Bộ Hành Thông sớm đã tiến vào cảnh giới Trúc cơ trung kỳ, thủ đoạn khá là ghê gớm. Nghe nói lúc còn sống lão già Tạ Trường Thanh đối với kẻ này cũng phải lưu tâm khách khí.
Nhưng... là khách khí, không phải e sợ.
“So tu vị Tạ Trường Thanh nhỉnh hơn một bậc, đối với Âm Dương Giáo Ma Thần Tông ta dù giữ thái độ ôn hoà song hễ phàm động đến lợi ích thì chưa bao giờ nhún nhường qua...“.
Trong lòng đã có quyết định, Ngọc Vô Tâm cười nhạt: “Vẫn nghe thiên hạ đồn đại Bộ Hành Thông có một đứa con gái tính tình ngang ngược, mắt cao quá trán, coi bộ đúng là chẳng sai“.
Các tu sĩ chung quanh nghe qua lời của Ngọc Vô Tâm, không khỏi lại xôn xao.
“Người này là ai mà lại cả gan chống đối với Bộ Thiến Nhu, bộ muốn chết hay sao“.
“Ngươi thì biết cái gì. Nhìn kỹ lại xem. Nàng ta chính là Ngọc Vô Tâm của Ma Thần Tông đó.” Có tu sĩ cũng coi là hiểu biết nói ra thân phận Ngọc Vô Tâm.
Tức thì cả đám liền thông suốt vấn đề.
“Thì ra là thiên kiêu của Ma Thần Tông, thảo nào...“.
...
Ngọc Vô Tâm?
Tới lúc này thì Bộ Thiến Nhu đã ý thức được tình hình. Ma Thần Tông và Âm Dương Giáo tuy rằng ít khi qua lại nhưng tên tuổi của Ngọc Vô Tâm nàng cũng từng nghe phụ thân mình nhắc tới. Ông đánh giá rất cao cô gái này.
Nhưng cho dù là Ngọc Vô Tâm, cho dù là Ma Thần Tông thì thế nào chứ? Phụ thân Bộ Hành Thông của nàng hôm nay cũng đã đột phá, tiến vào cảnh giới Trúc cơ hậu kỳ rồi. Nếu mà thực đấu, lão già Tạ Trường Thanh kia chưa chắc đã là đối thủ. Âm Dương Giáo hôm nay căn bản không cần e ngại Ma Thần Tông.
“Ta còn tưởng đại nhân vật nào, hoá ra là bán tử nhân người không giống người, quỷ không giống quỷ đỉnh đỉnh đại danh của Ma Thần Tông.” Bộ Thiến Nhu đưa tay vuốt tóc, cười giễu.
Mấy lời châm chọc nọ Ngọc Vô Tâm chả buồn để ý. “Bán tử nhân”, ba chữ này nàng nghe đã nhiều, không thấy có gì đáng phải phiền lòng cả. Trái lại nàng còn cho biệt danh này khá là thú vị.
“Xét về độ nổi tiếng, Ngọc Vô Tâm ta sao có thể so được với Bộ Thiến Nhu ngươi. Nam man có một kẻ miệng lưỡi chanh chua, mắt mọc trên trán, cái này thiên hạ đều biết a. Thật là cửu ngưỡng cửu ngưỡng...“.
Thoạt đầu Bộ Thiến Nhu cảm thấy tức giận, nhưng cũng chỉ nháy mắt sau thì đã đổi giận làm vui. Nàng cười nói: “Bộ Thiến Nhu ta là người ngang ngược như vậy, kiêu ngạo như vậy đấy, thì thế nào? Ngọc Vô Tâm, ta có tư cách“.
“Tư cách? Nó như thế nào vậy?” Ngọc Vô Tâm nhếch môi hỏi lại, vẻ mặt xem thường.
Bộ Thiến Nhu chưa vội đáp. Nàng khẽ động thần niệm, lấy từ túi trữ vật ra thêm một chiếc bình đặt lên sạp, bảo với Phỉ Thúy: “Ta thêm năm mươi viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan để mua cuốn Nhu Vân Quyết này“.
“Tăng thêm năm mươi viên, như vậy tổng cộng không phải đã ba trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan rồi sao?!” Đang đứng xem, một tu sĩ nhất thời không nhịn được mà bật thốt.
Ba trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, con số này tuyệt đối không nhỏ!
Chung quanh đại đa số đều âm thầm cảm khái. Đại tông môn đúng là đại tông môn, một lần tăng giá đã tận những năm mươi viên đan dược.
Đối với phản ứng của mọi người, Bộ Thiến Nhu cảm thấy khá là hài lòng. Vừa rồi xuất ra thêm năm mươi viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, cái đó cũng không phải vì trên người nàng quá dư thừa đan dược. Năm mươi viên, con số ấy với nàng cũng không nhỏ đâu. Nhưng vì để chấn nhiếp đối thủ, nàng buộc lòng phải làm như vậy. Ngọc Vô Tâm kia có được coi trọng mấy thì cùng lắm cũng chỉ là phận đệ tử, thân phận sao bì được với một vị thánh nữ Âm Dương Giáo như nàng. So thân gia, Bộ Thiến Nhu nàng đây chắc chắn phải hơn.
Bộ Thiến Nhu đã nghĩ như vậy, rằng tài sản của Ngọc Vô Tâm tuyệt đối không thể bằng mình, rằng trong cuộc tranh đoạt này nàng mới là người giành chiến thắng. Song đó là nàng nghĩ, còn Ngọc Vô Tâm thì lại nghĩ khác. So đan dược với Ngọc Vô Tâm nàng ư? Thật chẳng khác nào châu chấu đá xe.
“Ngọc Vô Tâm, đây chính là “tư cách” của Bộ Thiến Nhu ta.” Dáng vẻ dương dương tự đắc, Bộ Thiến Nhu nhìn Ngọc Vô Tâm nói.
Ngọc Vô Tâm không nói gì, lẳng lặng lấy từ túi trữ vật ra ba chiếc bình, kế đó đặt thêm lên sạp một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan.
“Ba trăm lẻ một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, cái này là “tư cách” của ta“.
Không nhiều, chỉ hơn đúng một viên đan dược, nhưng chỉ một viên này thôi cũng đủ đè ép Bộ Thiến Nhu, khiến nàng tức giận rồi.
“Ngọc Vô Tâm ngươi...“.
“Ta thế nào? Bộ Thiến Nhu, đây là mua bán công bằng, ai trả giá cao thì công pháp thuộc về người đó“.
Bộ Thiến Nhu hít vào một hơi, lấy ra thêm một chiếc bình nữa đặt lên sạp: “Ta trả ba trăm năm mươi viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan“.
“Ta trả ba trăm năm mươi mốt viên.” Vừa nói Ngọc Vô Tâm vừa đặt bình đan dược lên sạp.
“Ba trăm sáu mươi viên!“.
“Ba trăm sáu mươi mốt viên“.
“Ba trăm bảy mươi viên!“.
“Ba trăm bảy mươi mốt viên“.
Bộ Thiến Nhu, Ngọc Vô Tâm mỗi kẻ một câu, thi nhau tăng giá. Theo con số ngày một tăng cao, tu sĩ chung quanh ai nấy đều âm thầm le lưỡi. Tất nhiên là cũng có kẻ đỏ mắt thèm thuồng.
Hạ phẩm Tẩy Tủy Đan tuy chỉ là đan dược cấp thấp, nhưng số lượng ba bốn trăm viên, có khi gom hết của một gia tộc tu tiên cũng không ra nổi đấy!
Thêm một lần nữa, bọn họ được mở mang tầm mắt, thêm hiểu biết về cái gọi đại tông môn.
...
“Bốn trăm viên!“.
“Bốn trăm lẻ một“.
Bộ Thiến Nhu âm thầm nghiến răng, dùng đôi mắt hình viên đạn liếc qua Ngọc Vô Tâm.
Bốn trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, đấy đã gần như là cực hạn của nàng rồi. Ấy vậy mà ả bán tử nhân này, thái độ vẫn cứ điềm nhiên như vậy...
Không lẽ ả giàu có đến thế sao?
“Không thể nào... Ả bất quá chỉ là thân phận đệ tử...“.
Bộ Thiến Nhu rất không cam lòng. Nàng chuyển ánh mắt ngó sang mấy gã thanh niên đồng thành, ý tứ hẳn là muốn “mượn” thêm đan dược từ chỗ bọn họ.
Nhưng cũng chính lúc này, vốn vẫn im lặng từ nãy giờ, Phỉ Thúy bỗng lên tiếng. Nụ cười hờ hững, Phỉ Thúy nói: “Hai vị đạo hữu, có thể nghe tiểu nữ đây nói một chút chứ?“.
“Hai vị đây một người là thánh nữ Âm Dương Giáo, một người lại là thiên kiêu của Ma Thần Tông, cả hai đều là đối tượng mà Bái Hoả Giáo ta xem trọng, mong muốn kết giao. Nay vì một bộ công pháp mà khiến cho hai vị đạo hữu trở nên bất hoà, trong lòng tiểu nữ thật có chút áy náy. Hay là như vầy đi...“.
“Bây giờ tiểu nữ sẽ chốt con số cuối cùng ở bốn trăm lẻ một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, tuy nhiên, để sở hữu cuốn công pháp Nhu Vân Quyết này thì hai vị phải thoả mãn thêm một điều kiện“.
Ngọc Vô Tâm và Bộ Thiến Nhu cùng im lặng lắng nghe.
Cũng không để bọn họ chờ lâu, Phỉ Thúy nói ra: “Ngọc đạo hữu, Bộ cô nương, hai vị mỗi người hãy xuất ra thêm một viên đan dược, nên nhớ là chỉ một. Phẩm cấp đan dược của ai cao hơn thì tiểu nữ sẽ bán Nhu Vân Quyết cho người đó“.
Chưa nghe còn tốt, vừa nghe xong Ngọc Vô Tâm đã muốn mắng to. Cái ả Phỉ Thúy này đúng là cáo già. Trước không thêm sau không thêm ngay đúng lúc cuộc cạnh tranh sắp ngã ngũ lại ra thêm điều kiện.
Bỏ thêm một viên đan dược? Đối với Ngọc Vô Tâm nàng và Bộ Thiến Nhu, những kẻ đều muốn sở hữu Nhu Vân Quyết, há có khả năng xuất ra đan dược tầm thường?
Hoặc là từ bỏ, hoặc phải xuất ra đan dược trân quý. Mà nhắc đến đan dược trân quý, xét theo lẽ thường thì một tên đệ tử Ma Thần Tông có thể hơn được thánh nữ Âm Dương Giáo sao? Ả Phỉ Thúy này rõ ràng đã thiên vị Bộ Thiến Nhu.
Mặc dù thực tế đan dược trân quý Ngọc Vô Tâm nàng khẳng định bỏ xa Bộ Thiến Nhu, nhưng mắt thấy công pháp đã sắp tới tay giờ lại phải bỏ thêm, nàng cam sao đặng. Rất thiệt thòi đấy.
“Hừm... Nữ nhân này rõ ràng muốn chơi ta. Là vì tối hôm kia ta phớt lờ nàng sao?“.
Chẳng cần biết có phải hay không, Ngọc Vô Tâm lên tiếng phản đối: “Đạo hữu, giao dịch công bằng, ai trả giá cao thì người đó được. Bây giờ đạo hữu lại thay đổi quy định, đặt thêm điều kiện như vậy, hình như không hợp đạo lý“.
“Vậy sao?“.
Phỉ Thuý cười cười, bất ngờ triển khai uy áp.
Ong!
Tức thì, một cỗ áp lực đè ép chúng nhân, khiến nhiều kẻ bất tỉnh ngay tại đương trường. Thậm chí đến cả một tu sĩ Trúc cơ như Ngọc Vô Tâm cũng phải cả kinh, thần tình đại biến.
Uy áp này... khẳng định phải hơn Trúc cơ trung kỳ!
Là cao thủ Trúc cơ hậu kỳ?
Trong lòng Ngọc Vô Tâm đã gần như chắc chắn. Quả như nàng suy đoán, Phỉ Thúy vốn chẳng hề đơn giản. Xem ra ở Bái Hoả Giáo, Phỉ Thúy nàng cũng là người có địa vị.