Vẫn như ban sáng, tại giao dịch buổi chiều Ngọc Vô Tâm vẫn không tìm thấy có món đồ vật nào vừa ý, đành lui gót trở về.
Một lát sau thì đại lượng tu sĩ khác cũng vậy, nhanh chóng tản đi.
Tại dịch quán, Ngọc Vô Tâm ngồi trên lầu hai, vừa uống trà vừa lưu tâm nghe ngóng các tu sĩ bàn tán, xem xem có tin tức nào hữu dụng hay không. Chọn một chỗ gần cửa sổ, nàng thưởng thức chén trà, mắt nhìn ra ngoài tựa như đang ngắm cảnh, kỳ thực là đang chăm chú lắng nghe. Tuy thanh âm ồn ào nhưng với tu sĩ Trúc cơ có thần thức cường đại như nàng thì trừ phi là đối phương dùng pháp thuật truyền âm còn không thì vẫn nghe ra rành mạch.
“Hắc hắc! Buổi đấu giá ngày mai các ngươi có tới không?“.
Một âm thanh rất lớn vang lên khiến đám tu sĩ chú ý, Ngọc Vô Tâm cũng khẽ liếc mắt xuống bên dưới nhìn xem. Đó là một trung niên thô lậu vận bố y, hẳn là tán tu.
“Chẳng lẽ lão ca cũng tham dự đấu giá sao?” Đứng bên cạnh trung niên, một thiếu niên gầy ốm lên tiếng hỏi, vẻ mặt ít nhiều kính ngưỡng làm cho trung niên có chút đỏ mặt.
“Hừm hừm...” Trung niên tán tu hắng giọng cho bớt xấu hổ “Chúng ta là tán tu đâu có khả năng tranh chấp, ta chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi“.
Chúng tu sĩ đều ồ lên, cười cười tự hiểu.
Bỏ qua thái độ của chúng nhân, vị trung niên nói tiếp: “Các ngươi biết không, vật phẩm tham gia đấu giá đều là vô cùng trân quý, nghe nói được Bái Hoả Giáo bán ra không chỉ trung phẩm mà còn có cả thượng phẩm Linh khí nữa đấy“.
Nghe nhắc đến thượng phẩm Linh khí chúng tu sĩ chung quanh liền bị hấp dẫn. Đại bộ phận ở đây tuy chưa thấy qua song đã được nghe trưởng bối kể lại uy lực kinh người của nó.
“Lão ca, thật sẽ bán ra cả thượng phẩm Linh khí sao? Nếu vậy ngày mai tiểu đệ phải tới đó xem để mở mang tầm mắt mới được“.
“Hừ...” Thiếu niên gầy ốm vừa dứt câu thì một tiếng hừ lạnh cất lên, ý tứ khinh thường.
Một lão giả ngồi tách riêng một góc lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngươi cho rằng sẽ dễ dàng xem như vậy sao? Cho ngươi hay, muốn tiến vào trường bán đấu giá trước tiên cần nộp bốn viên Tẩy Tủy Đan làm lệ phí“.
“Cái gì?! Bốn viên Tẩy Tủy Đan?!“.
Nghe lão giả nói các tu sĩ chung quanh ai nấy trợn mắt há mồm. Bốn viên Tẩy Tủy Đan, cái giá này không phải nhỏ. Đệ tử bình thường ở đại tông môn như Ma Thần Tông, Âm Dương Giáo, mỗi tháng cũng chỉ được phát cho hai ba viên Tẩy Tủy Đan thôi a.
Mà, bốn viên đan dược, đấy mới chỉ là lệ phí vào xem, chưa có mua gì... Vì sướng con mắt mà bỏ ra những bốn viên Tẩy Tủy Đan trân quý, quả thật là không đáng.
“Quả nhiên buổi đấu giá ngày mai vốn chỉ dành cho các đại tông môn.” Một người cảm thán nói ra.
“Còn không phải.” Một tu sĩ khác thêm vào “Những tu sĩ cấp thấp như chúng ta thì làm sao có đủ đan dược để mua những vật phẩm ở phòng đấu giá. Đừng nói thượng phẩm Linh khí, cho dù hạ phẩm Linh khí thôi chúng ta cũng đã mua không nổi“.
“Đạo hữu nói chí phải. Chí phải...“.
Xung quanh một trận tán đồng. Song vẫn có kẻ hiếu kỳ hướng trung niên tán tu hỏi về Linh khí.
Cũng có chút hiểu biết, trung niên tán tu được dịp thể hiện bèn thao thao bất tuyệt.
“Các ngươi chưa được thấy uy lực của Linh khí nên không biết. Chính mắt ta đã từng thấy qua rồi...“.
“Chậc, Linh khí ấy, chỉ cần một kích thôi liền đem một khối cự thạch ngàn cân đánh thành bột phấn, lợi hại vô cùng. Mà đó mới chỉ là trung phẩm Linh khí đấy nhé, bằng như thượng phẩm Linh khí... một kích đánh vỡ một góc núi cũng là bình thường“.
Đa số tu sĩ tặc lưỡi, trong lòng rung động.
“Linh khí quả nhiên là Linh khí, uy lực ghê gớm như vậy“.
“Ừm, đúng là so với pháp thuật thì Linh khí lợi hại hơn nhiều. Cũng không biết ở buổi đấu giá ngày mai, thượng phẩm Linh khí cuối cùng sẽ thuộc về ai“.
“Còn có thể là ai, đương nhiên phải là các tông phái thực lực cường đại, còn tu tiên gia tộc tiềm lực hùng hậu cũng thu vào hạ phẩm linh khí. Chẳng lẽ ngươi cho tán tu chúng ta có cơ hội sao?“.
“Hừ, đan dược dù đủ, cơ hội dù có thì ta cũng sẽ không mua. Mua vào khác nào dẫn tới họa sát thân“.
Lời này của trung niên tán tu ai ai cũng rõ ràng, cả đám lại thầm le lưỡi.
“Hừm...” Ngồi trên lầu hai, Ngọc Vô Tâm khẽ nhếch môi, nhấp một ngụm trà. Trung niên tán tu kia nói không sai, tu tiên giới xưa nay đều luôn rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, nấm đấm ai to người ấy làm lão đại.
Kể chi xa, đến bản thân Ngọc Vô Tâm nàng đây cũng đã từng vì tài bảo mà ra tay đoạt mạng người rồi. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này hễ phàm là tu sĩ thì ai cũng đều phải tự mình hiểu lấy. Sơ suất mất mạng thì chẳng thể trách ai...
“Tu sĩ cấp thấp đúng không hơn gì con sâu cái kiến, chỉ hạ phẩm Linh khí thôi cũng đã khiến bọn họ đỏ mắt thèm thuồng rồi...“.
So với những kẻ bên dưới, Ngọc Vô Tâm thấy mình ưu việt hơn nhiều. Nhưng, nàng không chỉ nhìn xuống mà còn biết ngó lên. Trong lòng nàng tự hiểu ở trong mắt các vị cao thủ Vấn đỉnh, Linh châu, Ngọc Vô Tâm nàng đây cũng chỉ như là sâu bọ thôi.
“Nếu muốn tôn nghiêm, muốn được tự do thì ta phải trở nên mạnh mẽ, thành đại nhân vật“.
Ngọc Vô Tâm càng nghĩ thì lại càng nôn nóng đề thăng thực lực hơn. Đan phương Trúc Cơ Đan, Khống Linh Thuật, hai thứ này nàng nhất định phải thành công lấy tới!
...
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Vô Tâm vừa đi ra đến quảng trường thì thấy nơi đây đã đông nghịt tu tiên giả.
Hôm nay chính là ngày Bái Hoả Giáo sẽ đem tất cả những món đồ vật giá trị nhất thu được từ Cực Lạc Tông bán ra.
Theo như nàng tìm hiểu thì bảo vật giao dịch hội được chia làm hai hình thức, đấu giá và tự do chọn lựa. Trước tiên nói về đấu giá, đồ vật đương nhiên là bảo vật cao cấp như trung phẩm, thượng phẩm Linh khí, tài liệu trân quý, còn có thú noãn chính là trứng của yêu thú còn chưa nhận chủ.
Hình thức thứ hai là tự do chọn lựa, cũng chính là cách thức giao dịch tại quảng trường ở phía nam hồ nước đã diễn ra từ hôm qua.
Mặc dù những bảo vật tốt nhất đã đem đi đấu giá nhưng tích lũy mấy trăm năm của Cực Lạc Tông vẫn không thể xem thường. Tại quảng trường, vật phẩm cao cấp thiết nghĩ cũng sẽ có vài món. Huống hồ, những quầy hàng được bày bán ở đây, làm chủ đâu phải chỉ mỗi tu sĩ Bái Hoả Giáo. Có một số là của tu sĩ bên ngoài nữa. Biết đâu bọn họ lại xuất ra được thứ gì quý giá mà đến chính họ cũng không biết...
Bởi do phải đến xế chiều thì buổi đấu giá mới được tiến hành nên lúc này Ngọc Vô Tâm mới quyết định đi dạo một vòng quảng trường xem sao. Như cũ, hôm nay nàng cũng chỉ một mình, không có đi chung với Kim Hoa và Bạch Bào.
Cước bộ thong thả, nàng hoà lẫn giữa đám đông, im lặng ngó nhìn.
Được một lúc, đôi chân nàng đột nhiên khựng lại. Trước mặt nàng, tầm năm sáu bước chân, có một quầy hàng nho nhỏ nhưng rất gọn gàng, chủ quầy là một cô gái, tuổi còn rất trẻ, dung nhan thì... không quá rõ. Cô gái này, nàng đeo một tấm mạn che mặt, tấm mạn này lại có tác dụng ngăn cản thần thức. Dù vậy, chỉ dáng dấp thôi cũng đủ hấp dẫn ánh mắt nam nhân. Thân hình của nàng rất là gợi cảm, chỗ cần to thì to, chỗ cần cong thì cong, chỗ cần thon thì cũng rất ư thon gọn...
“Là nàng ta!“.
Ai không biết chứ Ngọc Vô Tâm thì liếc cái liền nhận ra ngay. Cô chủ quầy hàng trước mặt rõ ràng cũng chính là kẻ đã “mạo muội” tìm đến phòng nàng tối hôm kia: Phỉ Thúy!
Có vẻ cũng đã nhận ra sự hiện diện của Ngọc Vô Tâm, Phỉ Thúy hữu ý lại như vô tình liếc qua chỗ nàng, dưới tấm mạn che mội nụ cười chớm nở.
“Các vị đạo hữu, tiểu nữ đây theo lệnh bề trên bày bán ít công pháp, xin mọi người ghé mua ủng hộ“.
Ngọc Vô Tâm trong dạ có chút hiếu kỳ, tiến đến xem.
Nữ nhân Phỉ Thúy này vốn không đơn giản, những thứ nàng bày bán hẳn sẽ có chỗ bất phàm.
Quả đúng như Ngọc Vô Tâm nghĩ, vật phẩm bày ra trên sạp thực đủ khiến cho nàng phải động tâm. Tất cả vậy mà lại đều là công pháp trung cấp và cao cấp. Trong số đó có một cuốn gọi Nhu Vân Quyết, theo miêu tả ghi bên ngoài thì là công pháp thủy thuộc tính, đặc biệt dành riêng cho nữ nhân tu luyện, thuộc về cao cấp công pháp.
“Nhu Vân Quyết này phẩm cấp vậy mà cao như vậy, theo miêu tả thì còn có tác dụng nâng cao xác suất thành công khi đột phá bình cảnh nữa“.
Kinh ngạc qua đi, Ngọc Vô Tâm âm thầm vui vẻ, quyết định sẽ mua cuốn Nhu Vân Quyết này. Không phải cho bản thân mà cho Tố Tâm. Linh căn của tiểu nha đầu kia chính là thủy linh căn, tu luyện thủy hệ công pháp Nhu Vân Quyết này thì thật quá thích hợp rồi.
“Ta muốn mua Nhu Vân Quyết. “ Nội tâm khát vọng nhưng ngoài mặt Ngọc Vô Tâm vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chỉ vào cuốn ngọc giản màu lam trên sạp nói.
“Đạo hữu muốn mua Nhu Vân Quyết sao?” Phỉ Thúy cười cười hỏi lại, lối xưng hô giống như là chỉ mới gặp Ngọc Vô Tâm lần đầu.
Ngọc Vô Tâm cũng diễn theo, coi Phỉ Thúy như người xa lạ: “Phải, cuốn Nhu Vân Quyết này ta muốn“.
“Hai trăm năm mươi viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan.” Phỉ Thúy đưa ra cái giá.
Nhất thời cả đám tu sĩ chung quanh âm thầm le lưỡi. Hai trăm năm mươi viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, cái giá thật là quá cao đi!
Loại công pháp cao cấp này, đáng ra phải đem bán ở buổi đấu giá mới đúng chứ. Xuất hiện ở quảng trường này hầu như đều là tu sĩ cấp thấp, ai mà đủ đan dược để mua. Bái Hoả Giáo đây là đang nghĩ gì vậy?
Mọi người ai nấy đều cảm thấy thắc mắc, không hiểu tại sao Bái Hoả Giáo lại cho người bày bán công pháp cao cấp ở chỗ này. Duy chỉ có Ngọc Vô Tâm là vẫn giữ được nét mặt điềm nhiên. Nàng đang toan lấy đan dược ra trả thì đột nhiên từ phía sau giọng một cô gái vang lên: “Hai trăm năm mươi viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, Nhu Vân Quyết này ta mua“.
Không ngờ công pháp đã sắp đến tay lại còn gặp trắc trở, chân mày khẽ nhíu, Ngọc Vô Tâm ngoảnh đầu lại thì thấy một người con gái tuổi độ hai bảy hai tám, tu vị luyện khí kỳ đỉnh phong, mặc một bộ y phục màu vàng, bên cạnh có dắt theo mấy thanh niên.
Vù!
Ba chiếc bình ngọc nhanh chóng được ném đến quầy hàng, cô gái cùng đám thanh niên kia bước tới.
“Khoan đã!” Ngọc Vô Tâm lắc mình chắn trước mặt đám người bọn họ.
“Sao?” Chả chút khách khí, cô gái hất cằm hỏi lại.
“Quy củ trước sau ngươi có biết không?” Đối phương đã chẳng nể mặt thì Ngọc Vô Tâm cũng chẳng việc gì phải khách khí.
“Trước sau là sao? Đồ vật Bộ Thiến Nhu ta muốn mua ngươi dám tranh đoạt?“.
“Bộ Thiến Nhu.. ta nhớ rồi! Nàng chính là nhi nữ độc nhất của Bộ Hành Thông - giáo chủ Âm Dương Giáo hiện giờ!“.
“Thì ra là nàng ta. Thảo nào lại cao ngạo như vậy“.
“Ngươi nói nhỏ một chút...“.