Ba ngày sau.
Đỉnh Trúc Kiếm, hậu sơn...
Tại một nơi vắng người qua lại, dưới tàn cây, hiện có một thanh niên đang ngồi, tư thế lẫn thần thái đều có phần quái lạ. Theo nghĩa nào đó.
Một chân co, một chân duỗi, người thanh niên nọ tựa lưng vào gốc cây, tay nâng trâm ngọc, hai mắt nhìn chằm, miệng cứ chốc chốc lại nở ra một nụ cười khó hiểu... Như vậy còn chưa đủ lạ?
Quá kỳ lạ là khác. Chí ít thì Gia Gia, nó cảm thấy như vậy.
Sau cả buổi trời hái hoa bắt bướm, rồi quan sát bộ dạng thất thần của Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia rốt cuộc đã không nhịn nổi hiếu kì. Nó gãi đầu suy tư, thay vì chạy tới hỏi thì lại đưa tay nhặt lên một viên đá nhỏ.
Mắt một bên nhắm một bên mở, nó cầm viên đá đưa ra đưa vào mấy bận, kế đấy thì bất ngờ ném đi.
Phốc!
“A....!“.
Ngay lập tức, một tiếng kêu đau liền cất lên.
Miệng xuýt xoa, tay giữ trán, Lăng Tiểu Ngư lia mắt về phía hung thủ đã vừa dùng đá chọi mình, cau mày: “Gia Gia, ngươi làm gì vậy? Sao tự dưng lại lấy đá ném ta?“.
Khuôn mặt chả có tí gì gọi là ăn năn hối lỗi, Gia Gia hỏi ngược: “Tiểu Ngư, ngươi biết là ta ném à?“.
“Ngươi ở ngay đó, ta sao có thể không biết“.
“Ngươi biết, thế sao ngươi không tránh?“.
“Thì tại ta...“.
Trong lúc Lăng Tiểu Ngư vẫn đang tìm lời thì tiếng Gia Gia đã lần nữa truyền tới: “Tiểu Ngư, ngươi có phải đã bị trúng tà thuật gì rồi không?“.
“Tà thuật? Ta trúng tà thuật gì chứ?“.
“Không có? Vậy tại sao sau khi trở về thì ngươi lại trở nên kỳ lạ như thế?“.
“Ta kỳ lạ?“.
“Ừ.” - Gia Gia gật đầu - “Rất kỳ lạ“.
Nó nói rõ hơn: “Giống như vừa rồi nè. Tiểu Ngư ngươi tự dưng ngồi đờ ra, giơ mãi cây trâm trước mặt, chốc chốc lại cười... Bộ dạng của ngươi y chang như một kẻ đần độn vậy“.
Nhấc chân tiến sát, Gia Gia chăm chú vào cây trâm ngũ sắc mà Lăng Tiểu Ngư đang cầm, đặt nghi vấn: “Tiểu Ngư, bộ cây trâm này có gì đặc biệt hả? Nó có phải là một pháp bảo rất lợi hại không?“.
Họ Lăng lắc đầu: “Gia Gia, đây không phải pháp bảo. Nó chỉ là một cây trâm ngọc bình thường mà ta mua ở chốn thế tục thôi“.
“Có thật chỉ là một cây trâm bình thường không?“.
Đối với chuyện này, Gia Gia thực hoài nghi lắm.
Nếu đó chỉ là một cây trâm bình thường thì tại sao lại khiến Lăng Tiểu Ngư thành ra như vậy? Cứ mỗi lần ngắm xem là lại thất thần đờ đẫn?
Nhất định phải có bí mật nào đấy!
Dạ đánh chủ ý, Gia Gia nặn ra một nụ cười thân thiết: “Hì... Tiểu Ngư à, ngươi cho ta mượn cầm xem một lúc nhé? Ta thấy cây trâm này rất đẹp...“.
“Cái này...“.
Lăng Tiểu Ngư hơi đắn đo, nhưng rồi cũng thuận tình. Hắn giao ra Huyễn Mộng, không quên dặn: “Gia Gia, đây chỉ là phàm vật, rất dễ hư hỏng. Ngươi nhớ cẩn thận một chút“.
“Biết rồi biết rồi“.
Gia Gia xua tay, tiếp nhận cây trâm xong thì liền tiến hành nghiên cứu.
Một đỗi sau.
Tra đã tra, xét cũng đã xét, tuy nhiên kết quả...
“Sao lại chẳng phát hiện được gì thế nhỉ? Kỳ quái thật...“.
Nếu nói lúc này trong lòng Gia Gia không có tí thất vọng nào thì đấy là nói dối. Trên thực tế, nó đã hụt hẫng. Vốn nó nghĩ cây trâm phải tồn tại điểm gì đặc biệt kia.
...
“Gia Gia, ngươi xem xong chưa?“.
“Được” người nhắc nhở, Gia Gia công khai biểu thị bất mãn. Nó đem Huyễn Mộng dúi vào tay Lăng Tiểu Ngư, bĩu môi: “Trả nè trả nè... Hứ, làm như ta sẽ nuốt mất nó ấy“.
“Gia Gia...“.
Họ Lăng ngượng ngùng biện minh: “Cây trâm này đối với ta rất quan trọng. Ta định vài ngày nữa sẽ đem tặng cho sư phụ, thế nên...“.
Chẳng buồn bận tâm đến vế sau, Gia Gia chen ngang: “Tiểu Ngư, ý ngươi là nữ nhân có cặp mắt đáng sợ kia?“.
“Gia Gia, sư phụ ta không có đáng sợ. Người rất tốt“.
“Nàng ta mà tốt...“.
Gia Gia như cũ vẫn bảo lưu thành kiến. Nó thắc mắc: “Tiểu Ngư, ngươi làm ta không hiểu gì hết a. Rõ ràng ta thấy ngươi rất thích cây trâm này, giờ lại định đem nó tặng cho sư phụ...“.
“Có cái gì mà khó hiểu. Sắp tới là sinh thần của sư phụ, ta đem cây trâm này làm quà vốn rất thích hợp“.
“Ta thì không thấy thích hợp ở chỗ nào cả. Ta cá sư phụ ngươi sẽ không thích nó đâu... Ui da!“.
“Tiểu Ngư, sao ngươi lại gõ đầu ta?“.
Học theo bộ dáng của Gia Gia ban nãy, Lăng Tiểu Ngư hỏi ngược: “Ngươi biết là ta đánh sao?“.
“Đương nhiên là biết!“.
“Ngươi đã biết thế sao còn không tránh?“.
Gia Gia: “...“.