Những ngày tiếp theo, cuộc sống ở Thiên Kiếm Môn cũng không có quá nhiều khác biệt, trừ bỏ mối lo Đồ Tam Nương của các vị cao tầng ra thì mọi thứ vẫn bình thường. Tất cả sinh hoạt đều diễn ra giống y như trước.
Quãng thời gian này, Lăng Thanh Trúc đã chuyên tâm điều trị, ra sức đem huyết độc của Huyết Ảnh Tu La Công hoá giải hoàn toàn. Trợ giúp nàng, tất nhiên không thể nào là Lăng Tiểu Ngư được nữa. Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, bọn họ mới là những người tiêu tốn chân nguyên để điều trị.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa trong quá trình trị liệu này Lăng Tiểu Ngư đã chẳng hỗ trợ được gì. Ít nhất, mỗi ngày hắn đều tới trông nom Lăng Thanh Trúc, tình nguyện để nàng sai sử...
Nửa tháng, có khi ban ngày, cũng có lúc đêm tối, Lăng Tiểu Ngư đã thường xuyên ghé qua Huyền Âm Động của ân sư. Và dám cá, số lần ghé thăm sẽ còn nối dài hơn nữa nếu như Lăng Thanh Trúc không mở lời trách cứ.
Ngồi trên chiếc ghế đá đơn sơ, Lăng Thanh Trúc cầm một miếng trái cây, vừa ăn vừa nói: “Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi suốt ngày chạy tới đây như vậy thật không tốt đâu. Ta sẽ phiền lòng a“.
“Sư phụ, có phải đệ tử chăm sóc cho người không được tốt?“.
“Không.” - Lăng Thanh Trúc lắc đầu - “Hoàn toàn trái lại, tiểu tử ngươi chăm sóc cho ta rất tốt. Cực kỳ tốt. Nhưng mà...“.
“Tiểu Ngư Nhi, tu luyện cũng là nghĩa vụ cần làm. Tiểu tử ngươi nên tập trung vào tu luyện vẫn tốt hơn là cứ lãng phí thời gian lui tới động Huyền Âm này của ta“.
Dang rộng hai tay, Lăng Thanh Trúc bảo: “Tiểu tử ngươi thấy đấy, tình trạng của ta bây giờ đã tốt lắm rồi, huyết độc trong người cũng đã gần như được loại bỏ hết. Ta hiện đã có thể tự lo cho mình được a“.
Thu tay lại, nàng chân thành khuyên nhủ: “Với tư chất trung phẩm linh căn của mình mà ngươi có thể đạt tới thành tựu như hôm nay, đó thật sự là một điều đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, đạo hải vô nhai, kẻ tu đạo không tiến tất lùi, tiểu tử ngươi đừng nên chểnh mảng...“.
...
“Trong mấy đứa đồ đệ của ta, tiểu tử ngươi là người làm ta bận tâm nhất. Thú thực nhiều lúc ta cũng chẳng tài nào lý giải nổi. Nhưng, Tiểu Ngư Nhi, ta có lòng tin ngươi không phải kẻ tầm thường. Tương lai, tiểu tử ngươi nhất định sẽ trở thành một cây đại thụ của Trúc Kiếm Phong, của Thiên Kiếm Môn ta“.
Bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư càng nghe ân sư nói thì trong lòng càng ngượng. Hắn cúi đầu, cử chỉ điệu thấp: “Sư phụ, người có phải là hơi quá lời rồi không. Người cũng biết là tư chất của đệ tử không được cao...“.
“Hừm... Tư chất thấp thì sao?“.
Lăng Thanh Trúc chẳng cho là đúng: “Tiểu Ngư Nhi, kẻ khác có thể chê bai dè bĩu ngươi nhưng ngươi không được phép tự xem thường chính mình. Đạo hải vô nhai, cần lệ vi chu. Ta tin chỉ cần ngươi tiếp tục kiên trì, cánh cửa chân nhân sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua được“.
Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc lấy từ giới chỉ ra một chiếc lọ nhỏ màu xanh nhạt đưa qua cho đồ nhi.
“Sư phụ, đây là?“.
“Mở ra xem đi“.
Lăng Tiểu Ngư ngoan ngoãn làm theo, đem nút lọ mở ra.
“Cái này...“.
“Sư phụ, đây... lẽ nào là Tiềm Long Chân Thủy?“.
“Đích xác là Tiềm Long Chân Thủy“.
Lăng Thanh Trúc tiếp lời: “Tiểu tử ngươi đối với y dược ít nhiều cũng có kiến thức, thiết nghĩ tự biết nên sử dụng Tiềm Long Chân Thủy này thế nào“.
“Sư phụ, Tiềm Long Chân Thủy này... nó quá quý giá. Đệ tử...“.
Ngó thấy Lăng Tiểu Ngư tính từ chối, Lăng Thanh Trúc liền làm mặt lạnh: “Sao? Tiểu tử ngươi không nhận?“.
“Tốt thôi. Đưa Tiềm Long Chân Thủy lại cho ta, về sau đừng tới đây làm phiền ta nữa“.
“Sư phụ...“.
“Nhận hay không nhận?“.
Trước thái độ lạnh nhạt, dứt khoát của ân sư, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc chỉ có thể thuận tình nghe theo. Hắn cũng không muốn làm nàng phải tức giận.
“Sư phụ, vậy... đệ tử cảm tạ người“.
“Phải vậy chứ“.
Khuôn mặt hoà hoãn lại, Lăng Thanh Trúc che miệng ngáp dài, rồi bảo: “Tiểu Ngư Nhi, cũng muộn rồi, ngươi về nghỉ đi“.
“Vâng. Sư phụ, người cũng nghỉ ngơi sớm“.
“Biết rồi biết rồi. Bây giờ ta đi nghỉ luôn đây“.
...
Quả như lời mình, đợi cho đồ nhi bước ra khỏi động phủ thì Lăng Thanh Trúc cũng liền tìm đến bên bệ đá, ngả lưng nằm ngủ. Trong khi đó, đệ tử của nàng, hắn lại không tài nào chợp mắt được. Suốt cả đêm hắn chỉ nằm trên giường nhìn ngắm. Có hai món đồ: Một là Huyễn Mộng - cây trâm ngũ sắc mua được ở Ngọc Hà trấn; còn hai... Nó là một chiếc lọ nhỏ màu xanh nhạt.
Thỉnh thoảng, hắn thầm tự nói với mình...
“Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người“.
“Cảnh giới chân nhân, đệ tử chắc chắn sẽ mau chóng đạt đến...“.