Tiên Môn

Chương 412: Chương 412: Ta không đi




“Tiểu Ngư, ngươi nói nàng có thể lại đuổi tới nữa không?” Trải qua những bốn lần liên tiếp dùng thông đạo không gian để trốn chạy, tới lúc này Gia Gia mới dám ngơi tay thở dốc mà hướng Lăng Tiểu Ngư hỏi. Trong lòng mình, nó hy vọng điều đó sẽ không xảy ra.

Lăng Tiểu Ngư, hắn đương nhiên cũng muốn như thế lắm. Chỉ có điều là... mong muốn, nó vẫn thường cách xa thực tại. Ngay chính lúc hắn hé môi định hồi đáp Gia Gia thì ở bên tay trái hắn, hư không lại nổi lên một hồi ba động.

“Nàng ta đến rồi“.

...

Đúng như lời Lăng Tiểu Ngư, cơn ba động kia quả đích xác là do Ái Chân Kha Lạc Hoàng gây nên. Thông qua thông đạo không gian, nàng đã lại một lần nữa truy tới.

Y như cũ, sau khi hiện thân, Ái Chân nàng lại tập trung ánh mắt lên người Gia Gia và Lăng Tiểu Ngư. Phần hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, từ đầu đến cuối nàng hầu như đều chẳng buồn liếc.

...

“Tiểu Ngư, chúng ta... phải làm sao?“.

Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn Gia Gia, nhưng không nói gì.

Làm sao? Lăng Tiểu Ngư hắn cũng muốn biết lắm.

Nếu đang hiện hữu trước mặt là quỷ diện nhân thì Lăng Tiểu Ngư hắn còn có lòng tin tẩu thoát, bằng như vị “cổ nhân” nhảy ra từ trong quan tài này...

Mấy người bọn hắn đâu phải chưa từng thử qua. Từ nãy giờ bọn hắn đã cố gắng trốn chạy, thầm hy vọng có thể thành công tẩu thoát, giống như đợt tháo chạy khỏi quỷ diện nhân lần trước. Tiếc rằng... cô gái, nàng lại không phải quỷ diện nhân. So với quỷ diện nhân thì nàng khủng bố hơn rất nhiều. Thực lực của nàng, năng lực không gian của nàng, chúng khiến cho Lăng Tiểu Ngư hắn phải cảm thấy tuyệt vọng.

Hãy nhìn cái cách nàng hành động mà xem. Rõ ràng là suốt từ nãy giờ nàng đang chơi trò đuổi bắt. Trong con mắt nàng, đám người bọn hắn chỉ đang giúp nàng tiêu khiển mà thôi!

Tự biết có thêm bao nhiêu lần khai mở thông đạo nữa cũng vô dụng, Lăng Tiểu Ngư quyết định dừng lại. Hắn hít nhẹ một hơi, rồi quay sang Thiên Hồ Cổ, nói: “Cổ Cổ, muội hãy theo tỷ tỷ mình rời khỏi đây đi“.

Đi?

Nghe mấy lời nọ, Thiên Hồ Cổ không khỏi có phần ngạc nhiên. Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi thì nơi đối diện, tiếng Lăng Tiểu Ngư đã lại cất lên:

“Cổ Cổ, mục tiêu của nàng ta là Gia Gia và ta. Ta nghĩ nàng ta sẽ không truy đuổi muội đâu. Hãy đi đi“.

“Lăng Tiểu Ngư, ngươi...“.

Thiên Hồ Cổ trong lòng hỗn tạp, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Nàng chẳng ngờ tại thời khắc nguy nan này, Lăng Tiểu Ngư lại vì sự an nguy của nàng mà lo nghĩ.

Tại sao?

Tại sao hắn phải bận tâm về nàng, muốn nàng rời đi?

Lăng Tiểu Ngư hắn không phải người xấu ư? Hắn không phải đã bắt giữ nàng, đặt cấm chế kiểm soát sinh tử của nàng?

Lẽ nào đúng như Gia Gia đã nói, Lăng Tiểu Ngư hắn vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại hai tỷ muội nàng. Rằng hắn là người tốt, vẫn thiện lương như thuở nào...

Thiên Hồ Cổ, nàng đã băn khoăn. Tuy nhiên, tỷ tỷ nàng thì lại chẳng suy nghĩ nhiều như vậy. Sau đề nghị bảo rời đi của Lăng Tiểu Ngư thì Thiên Hồ Nguyệt liền nhắc: “Lăng Tiểu Ngư, còn cấm chế của muội muội ta“.

“Cấm chế?” - Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu - “Nguyệt cô nương không cần lo. Cho dù ta thật gặp bất trắc thì nó cũng sẽ không tổn hại gì đến Cổ Cổ đâu“.

“Ngươi lừa chúng ta?“.

Tới lúc này thì Thiên Hồ Nguyệt sao còn không hiểu. Nàng đã tỏ tường rồi. Hoá ra bấy lâu tỷ muội nàng đều đã bị Lăng Tiểu Ngư qua mặt. Mối liên kết sinh tử mà hắn nói, rằng một khi hắn xảy ra chuyện thì tánh mạng Cổ Cổ cũng tiêu vong, hết thảy đều là nói dối.

Nếu là bình thường, bị người lừa gạt, uy hiếp lâu như vậy, Thiên Hồ Nguyệt chắc chắn sẽ nổi đoá, lòng đầy tức khí. Thế nhưng ở trong trường hợp này... cảm xúc, nó lại khác.

Thiên Hồ Nguyệt nàng không sao giận được. Nàng đâu có điếc, cũng đâu có mù. Sự tử tế của Lăng Tiểu Ngư, nàng há đâu lại chẳng thấy? Rõ ràng, hắn muốn cho các nàng một con đường sống trong khi mà bản thân gần như chắc chắn sẽ phải chết...

Bất giác, ác cảm của Thiên Hồ Nguyệt dành cho Lăng Tiểu Ngư đã lặng lẽ tán đi. Nàng chuyển mắt quay sang nhìn muội muội...

“Cổ Cổ, chúng ta đi“.

“Tỷ...“.

Thiên Hồ Cổ hết nhìn tỷ tỷ lại quay nhìn Lăng Tiểu Ngư, chẳng biết nghĩ gì lại lắc đầu: “Muội không đi“.

“Cổ Cổ, muội...“.

“Tỷ.” - Thiên Hồ Nguyệt nói còn chưa xong thì đã bị Thiên Hồ Cổ chen ngang - “Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ chết...“.

“Tỷ, hắn không phải người xấu. Chúng ta không thể bỏ mặc hắn và Gia Gia!“.

“Cổ Cổ...“.

Thiên Hồ Nguyệt đang định nói thêm thì một bàn tay đã đặt lên vai nàng. Đúng là của Lăng Tiểu Ngư.

Dưới sự nghi hoặc của nhị công chúa Thanh Khâu, hắn tiến sát tới trước mặt Thiên Hồ Cổ.

“Cổ Cổ, nghe ta. Muội mau đi đi“.

“Không.” - Thiên Hồ Cổ vẫn như cũ, kiên quyết lắc đầu - “Ta không đi“.

Thiên Hồ Cổ nàng sao có thể quay lưng bỏ đi được chứ? Lăng Tiểu Ngư tuy chẳng phải thân nhân hay dòng tộc của nàng, nhưng đã từ rất lâu, trong lòng nàng vẫn thường nghĩ đến. Nàng còn nhớ rất rõ chuyện của mười mấy năm về trước, cái ngày nàng dừng chân ở trấn Bắc Hà...

Lúc ấy nàng chỉ là một cô bé, tu vị thậm chí còn chẳng bằng một tu sĩ trúc cơ kỳ. Trong khi đó, Lăng Tiểu Ngư đã sớm bước vào vấn đỉnh. Xét ra, hắn muốn bắt giữ hoặc gây thương hại cho nàng kỳ thực đều rất dễ. Thế nhưng... hắn không làm vậy, như cái cách mà hầu hết tu sĩ nhân loại đều làm. Thay vì bắt giữ thì Lăng Tiểu Ngư hắn còn mua giúp nàng những xâu kẹo hồ lô - thứ mà nàng rất đỗi khao khát lúc bấy giờ, thứ mà vì nó nàng đã điệu thấp hỏi xin để rồi bị người lớn tiếng nặng lời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.