“Tỷ muội chúng ta ở trong mắt Lăng Tiểu Ngư ngươi là như vậy, rất phiền toái?” Bỏ qua Gia Gia, Thiên Hồ Cổ trực tiếp hướng Lăng Tiểu Ngư chất vấn.
Đâm lao đành phải theo lao, Lăng Tiểu Ngư khẽ hắng giọng, đáp: “Ừ, rất phiền toái“.
Hắn nói thêm: “Từ Mai Sơn đến Cửu Cung, khoảng cách tuy rằng không ngắn, nhưng với tốc độ phi hành của ta và Gia Gia, dẫu phải mang theo tỷ muội hai người cộng thêm ngơi nghỉ dọc đường thì bất quá cũng chỉ dăm bảy ngày liền tới. Một tháng thời gian, trì hoãn lâu như vậy còn chẳng phải do tỷ muội hai người?“.
“Chúng ta đã làm gì?!“.
Làm gì?
Trông thần tình đầy vẻ oan khuất kia của Thiên Hồ Cổ, Lăng Tiểu Ngư thật không biết nói sao cho phải. Suốt dọc đường đi, rắc rối chẳng phải là đều từ hai tỷ muội nàng phát sinh ư?
Dẫn dắt đám tà tu kia là các nàng, tìm phương tính kế đào tẩu cũng là các nàng a.
Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: “Được rồi, không tranh cãi với tỷ muội hai người“.
Đấu khẩu với nữ nhân, đó thật sự sẽ là một quyết định rất thiếu sáng suốt đấy. Một tháng đồng hành, bấy nhiêu là quá đủ để Lăng Tiểu Ngư tự mình kiểm chứng rồi.
Nhấc chân tiến tới, hắn lướt hẳn qua mặt hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, vừa đi vừa nói: “Đừng có ở đó lườm ta nữa. Đi thôi“.
“Hừ...“.
...
Tại núi Tu Di, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước. Theo chỉ dẫn của Thiên Hồ Nguyệt, qua thêm chừng mười phút đi đường thì tất cả cùng dừng lại.
Trước mặt bọn họ, một thác nước hùng vĩ đã vừa mới hiện ra.
Nhìn dòng thác trắng xoá đang chảy mạnh, Gia Gia cảm thán: “Oa... Cái thác này lớn thật!“.
Ngó qua Thiên Hồ Cổ đang đứng kế bên, nó hỏi: “Cổ Cổ, đây là chỗ ngươi phát hiện ra thạch động cổ tu sĩ đó hả?“.
“Là nó.” Thiên Hồ Cổ tùy tiện đáp, giọng không vui vẻ gì mấy.
Dù vậy, Gia Gia cũng chả mấy để tâm. Nó hít nhẹ một hơi, xung phong làm người dẫn đầu.
“Tiểu Ngư, ta vào trước xem thử“.
Nói rồi, Gia Gia lập tức hoá thành một đạo tử quang bay xuyên qua thác nước.
Ở phía sau, Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu. Hắn áp sát hai tỷ muội Thiên Hồ, bất chấp thái độ rất không tình nguyện mà mang theo các nàng nối gót bay theo Gia Gia. Tất nhiên là trong quá trình “bay lượn” này, một chút đụng chạm là khó tránh khỏi. Hai bờ eo thon của hai vị công chúa Thanh Khâu, toàn bộ đều nằm gọn trong tay Lăng Tiểu Ngư hắn.
Khỏi phải nghĩ, với thành kiến có sẵn, Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ dĩ nhiên đã hết sức phiền lòng. Chả bởi vậy mà ngay khi vừa xuyên qua thác nước, mới tiếp đất thì các nàng liền vùng ra khỏi người Lăng Tiểu Ngư đó thôi.
Coi như chưa nghe chưa thấy, họ Lăng động thân di chuyển. Hắn đi đến chỗ Gia Gia - người đồng minh duy nhất của mình.
“Tiểu Ngư, ngươi coi nè“.
Vừa thấy Lăng Tiểu Ngư đi tới, Gia Gia liền đưa tay chỉ vào một gốc cây ở sát ngay bên cạnh.
Theo tay nó chỉ, Lăng Tiểu Ngư ngưng thần quan sát.
Gốc cây nọ, quả là có chút đặc biệt. Cành, lá, thân của nó, hết thảy đều có màu đen tuyền...
...
“Hắc sắc linh quả chính là từ trên đó hái xuống“.
Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt, hai tỷ muội một trước một sau cùng nhau tiến đến chỗ gốc cây kỳ lạ nọ. Vừa lên tiếng chính là Thiên Hồ Cổ.
Nối tiếp muội muội, Thiên Hồ Nguyệt cũng cất giọng: “Lăng Tiểu Ngư, bây giờ thì ngươi có thể nói cho chúng ta biết tại sao ngươi lại quan tâm đến hắc sắc linh quả kia tới như vậy rồi chứ?“.
Vấn đề này, Thiên Hồ Nguyệt nàng đã thắc mắc cả tháng nay rồi. Lẽ dĩ nhiên là trong suốt quãng thời gian đồng hành ấy, Thiên Hồ Nguyệt nàng đã từng trực tiếp hỏi thẳng, chỉ là... Lăng Tiểu Ngư hắn không chịu nói. Còn phần Gia Gia, thỉnh thoảng nàng cũng có bóng gió thăm dò, tiếc rằng... thông tin thu được cũng chẳng rõ ràng lắm.
Động cơ của Lăng Tiểu Ngư, nó vẫn còn là một ẩn số. Thiên Hồ Nguyệt nàng muốn biết đáp án, cách duy nhất có thể làm chỉ là chờ đợi. Thời hạn đích thị hôm nay, ngay khoảnh khắc này. Chính miệng kẻ nào đó đã từng hứa như vậy.
“Nguyệt cô nương.” - Khuôn mặt điềm tĩnh, “kẻ nào đó” xoay đầu nhìn lại, hướng Thiên Hồ Nguyệt hồi đáp - “Cô nương có vẻ rất bận tâm“.
Thiên Hồ Nguyệt chẳng nói gì, chờ nghe tiếp.
Cũng không để nàng phải đợi chờ quá lâu, giọng Lăng Tiểu Ngư lần nữa cất lên: “Được rồi, như đã hứa, ta sẽ giải đáp cho cô nương“.
Dời mắt về vị trí cũ, trên gốc cây màu đen nọ, hắn từ tốn nói ra: “Như cô nương đã thấy, gốc cây này, cũng như quả của nó, hết thảy đều không giống với bất kỳ loại nào mà chúng ta từng được biết. Nó có chút đặc biệt, tất nhiên là chẳng ở màu sắc“.
“Nguyệt cô nương có thực lực tương đương tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ, lại là hoàng tộc Thiên Hồ, thiết nghĩ hẳn không khó để nhìn ra linh khí chứa đựng bên trong hắc sắc linh quả có điểm dị thường?“.
“Đúng là có chút khác biệt“.
Thiên Hồ Nguyệt gật đầu, rồi đặt nghi vấn: “Nhưng vậy thì sao? Chỗ linh khí kia vốn rất ít ỏi, đừng nói vài ba quả, dù là vài ba trăm quả đi nữa cũng chẳng giúp ích được gì. Lăng Tiểu Ngư ngươi hà cớ phải bận tâm nhiều tới như vậy?“.
...
“Nguyệt cô nương nói không sai, linh quả, linh thụ, hết thảy đều chẳng có bao nhiêu tác dụng. Với cấp bậc của ta thì lại càng quá ư bé nhỏ. Nhưng...“.
Lăng Tiểu Ngư ngắt xuống một chiếc lá từ gốc cây bên cạnh: “Nguyệt cô nương có nghĩ qua một điều: Nếu như ban đầu, lúc khởi điểm gốc cây này vốn dĩ cũng rất bình thường...“.
“Ý ngươi là gốc cây này, sở dĩ khác biệt là do trải qua biến đổi?“.
Thiên Hồ Nguyệt không phải kẻ ngốc nên vừa nghe qua thì liền hiểu ngay. Chỉ có điều...
Nếu thực là biến đổi, vậy thì cái gì đã gây ra sự biến đổi này?
Lúc mới tới đây, Thiên Hồ Nguyệt nàng đã tra xét rất kỹ. Nàng đâu có phát hiện ra điều gì bất thường.
Môi khẽ nhếch, nhị công chúa của Thanh Khâu tỏ vẻ xem thường: “Lăng Tiểu Ngư, coi bộ trí tưởng tượng của ngươi phong phú quá rồi“.
“Phải không?“.
Ý tứ chê bai kia, Lăng Tiểu Ngư hiển nhiên nhìn ra được, dù vậy, hắn chỉ mỉm cười cho qua.
Cũng khó trách được Thiên Hồ Nguyệt. Có thể nàng là một đại yêu, một cường giả đỉnh phong đấy, nhưng chỉ ở thời đại này. Năm tháng xa xưa, nàng hiểu biết được bao nhiêu?
Trong quá khứ, thế giới này đã từng rất hoang sơ. Cái thuở hỗn mang ấy, nó đã từng tồn tại biết bao điều kỳ diệu. Ngày nay, mấy kẻ tường minh?
Thế giới đã đổi thay quá nhiều rồi. Lắm thứ hiện đã bị mất đi. Những sinh vật cường đại, những vị tiên nhân thánh giả, các bậc đại năng... Hay thậm chí một vài thứ đơn giản, dễ hình dung hơn, đơn cử như... linh khí chẳng hạn. So với buổi sơ khai, linh khí bây giờ đâu còn giống nữa.
Hỗn mang chi khí, thái dương chi lực, thái âm chi lực, thời đại này đã không ai còn nhận thức được nữa rồi. Thiên Hồ Nguyệt, nàng không phải ngoại lệ. Và đó cũng chính là lý do vì sao nàng lại xem nhẹ số linh khí chứa đựng bên trong những hắc sắc linh quả mà Cổ Cổ đã hái kia.
Thông qua những giấc mơ, từ ký ức tiền kiếp, Lăng Tiểu Ngư hắn dám khẳng định bên trong những hắc sắc linh quả ấy có lẫn một ít thái âm chi khí - thứ đã từng tồn tại ở buổi sơ khai, lúc trời đất vừa mới hình thành.