Cho rằng Lăng Tiểu Ngư chỉ đang tự mình vẽ ra huyễn cảnh nên Thiên Hồ Nguyệt đã chê bai, thôi không thèm truy hỏi nữa. Phần mình, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng chẳng việc gì phải nhọc lòng đi để ý.
Hắn ngó nghiêng nhìn ngắm thêm một lúc, chờ khi đã tra xét kỹ càng bốn phía thạch động, lúc này mới bắt tay hành động.
Đứng cạnh gốc cây màu đen, hắn nhanh chóng thúc động linh lực. Cùng với hắc sắc lực lượng đang mạnh mẽ bành trướng nơi lòng bàn tay phải, trong đôi mắt hắn, ánh bạc cũng lặng lẽ sáng lên.
Thế rồi... mắt hắn ngưng lại. Bàn tay phải hắn, nó đã được đặt lên đất, lớp nền thạch động.
...
“Nhị tỷ, hắn ta đang làm gì vậy?” Liếc thấy ai kia một bộ nghiêm túc thi triển đạo thuật, Thiên Hồ Cổ trong lòng nghi hoặc, quay sang hỏi tỷ tỷ mình.
Thiên Hồ Nguyệt thoáng ngẫm, rồi bảo: “Có thể đấy là thủ đoạn dò xét của hắn“.
Dò xét?
Thiên Hồ Cổ đoán: “Hắn muốn tìm nguồn gốc của thứ mà hắn cho là đã đem linh quả cải biến?“.
“Hẳn là vậy“.
Thiên Hồ Nguyệt không giấu tâm khinh thị: “Cổ Cổ, chúng ta không cần để ý. Theo ta thấy thì Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ đang tự mê hoặc bản thân mình mà thôi“.
Thiên Hồ Cổ im lặng, thôi không nói, cũng chẳng hỏi han chi nữa. Giống như tỷ tỷ mình, nàng cũng cho rằng hành vi của Lăng Tiểu Ngư chỉ là thừa thải, rất thiếu thực tế. Bởi lẽ, nếu chỗ này quả có tồn tại một thứ gì đó thật thì hai tỷ muội nàng đã sớm tìm ra rồi a. Lần trước, các nàng đã tra xét rất kỹ. Mà nhị tỷ nàng là ai? Một đại yêu tu vị tương đương với tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ hàng thật giá thật, tự thân lại còn sở hữu những thiên phú thần thông truy tung vô cùng lợi hại.
Một tên nhân loại như Lăng Tiểu Ngư, hắn có khả năng hơn được nhị tỷ nàng ở cái khoản này sao?
Thiên Hồ Cổ là vậy, nàng không tin, cũng không muốn tin. Nhưng điều đó, nó chả có nghĩa lý gì với Lăng Tiểu Ngư cả. Hắn đâu cần ai khác phải tin tưởng mình. Chỉ bản thân hắn thôi là đủ rồi.
Kiên trì và nhẫn nại, hắn tiếp tục công cuộc dò la...
...
Bên cạnh gốc cây màu đen, ngay trước cánh cửa đá kiên cố, Lăng Tiểu Ngư đã cố gắng thôi động lực lượng, thả ra thần thức hòng xâm nhập vào trong lòng đất mà tiến hành tra xét. Chỉ là... mọi thứ có vẻ không được suôn sẻ cho lắm. Những cái nhăn mặt, cau mày, chúng đã nói lên tất cả.
Thế rồi, chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến. Trải qua hồi lâu tỉ mỉ tra xét, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc đành thu tay. Công cuộc thăm dò của hắn đã lấy thất bại mà chấm dứt.
Được dịp, Thiên Hồ Nguyệt liền cất giọng châm chọc: “Thế nào, Lăng Tiểu Ngư? “Nguồn gốc của sự biến đổi” mà ngươi nói, ngươi đã tìm thấy chưa?“.
Họ Lăng ngẩng đầu nhìn lên, rồi từ tốn đứng dậy, điềm tĩnh hồi đáp: “Vẫn chưa“.
Thấy đối phương chẳng có vẻ gì là bực tức như mình đã hình dung, Thiên Hồ Nguyệt mất vui hẳn. Nàng tiếp tục xiên xỏ: “Chưa à? Tệ nhỉ. Ngươi có muốn ta trợ giúp một tay không? Gì chứ khoản truy tung, tìm kiếm này Thiên Hồ Nguyệt ta rất giỏi đấy“.
“Rất giỏi?“.
Lăng Tiểu Ngư phủi tay, hai mắt nhìn Thiên Hồ Nguyệt đầy ẩn ý: “Nguyệt cô nương, nếu như cô nương thực sự tài giỏi thì đã chẳng tay không mà trở về để tìm sự giúp đỡ. Hmm... Hẳn là vị mẫu thân Thiên Hồ Đại Mi rất đỗi thần bí kia của cô nương đi“.
Bị người nói trúng, nét mặt Thiên Hồ Nguyệt khó tránh trầm đi đôi chút. Tuy vậy, nàng rất nhanh đã cân bằng trở lại.
“Lăng Tiểu Ngư.” - Nàng nói - “Thiên Hồ Nguyệt ta đúng là tài năng hữu hạn, ta không phủ nhận. Nhưng còn Lăng Tiểu Ngư ngươi? Người đã khám phá ra được gì sao? Đã phá giải được cấm chế rồi sao? Trước mắt ta, lớp cửa đá kiên cố kia vẫn đang còn hiện hữu đấy“.
Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, quyết định ngưng đấu khẩu với Thiên Hồ Nguyệt. Cùng một nữ cường nhân tranh cãi, đấy chả phải ý hay đâu.
Gạt đi hai tỷ muội Thiên Hồ, Lăng Tiểu Ngư quay sang bảo với Gia Gia đang đứng gần đó: “Gia Gia, tới lúc ngươi thể hiện rồi đấy“.
“Tiểu Ngư, ngay đến ngươi cũng không tra ra được chút gì à?” Gia Gia có chút lo lắng, hỏi lại.
Thú thực là nó cảm thấy khá bất ngờ. Là bạn đồng hành bao năm, năng lực của Lăng Tiểu Ngư tới đâu Gia Gia nó tất nhiên biết được. Tuy rằng so với nó, ở khoản “thấu thị” Lăng Tiểu Ngư đích xác không bằng, nhưng so với những người khác thì rõ ràng lợi hại hơn rất nhiều. Ấy vậy mà ngay đến một chút manh mối hắn cũng chẳng tra ra được...
Liệu Gia Gia nó có thể không?
Dường như cũng đoán được tâm ý Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư bước lại gần hơn một chút. Đặt tay lên vai nó, hắn cổ vũ: “Gia Gia, ở khoản thấu thị này ngươi lợi hại hơn ta nhiều. Với thần thông cùng sự trợ giúp của tử tinh cầu, ta tin ngươi sẽ vượt qua được những lớp cấm chế được bố trí ở đây thôi“.
“Gia Gia, nếu ngươi không mau thể hiện thì sẽ bị người ta chê cười đó“.
Nghe Lăng Tiểu Ngư nói vậy, theo phản xạ, Gia Gia lập tức liếc qua một thân bạch y cao ráo đứng ở gần đó. Nó thầm nghĩ: “Hừm... Thiên Hồ Nguyệt kia chắc là đang đắc ý trong dạ“.
“Không được. Ta sao có thể để nàng ta đắc ý. Gia Gia ta lợi hại như vậy, lý gì lại không hơn được nàng. Một ít cấm chế thôi mà...“.