Tiên Môn

Chương 388: Chương 388: Tiến nhập cung đâu




Đối với quyết định mạo hiểm của Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia có thừa cơ sở để hiểu được. Tốt xấu gì cũng đã đồng hành cùng nhau bao nhiêu năm, chuyện của Lăng Tiểu Ngư, nó không biết mười thì cũng biết tám, chín phần a. Nó hiểu, Lăng Tiểu Ngư rất muốn nhanh chóng đột phá. Bởi đơn giản là vì hắn cần sức mạnh. Để đi đón Lăng Ngọc Yến, để ứng phó với thiên hạ trong ngày đại loạn...

Tuy nhiên, Gia Gia nó hiểu không có nghĩa rằng người khác cũng hiểu. Tỷ muội Thiên Hồ, các nàng chẳng mảy may hay biết. Và đó chính là lý do vì sao mà lúc này vẻ mặt của các nàng lại trông khá khó coi.

Đáy mắt ẩn ẩn âu lo, Thiên Hồ Nguyệt nói: “Lăng Tiểu Ngư, ta khuyên ngươi nên cân nhắc về quyết định của mình“.

Thần tình chẳng rõ buồn vui, Lăng Tiểu Ngư đáp lại: “Nguyệt cô nương, đa tạ đã nhắc nhở. Nhưng ta đã cân nhắc rất kỹ rồi“.

“Kỹ? Ta thấy ngươi đã bị bảo vật làm cho mờ mắt rồi nên mới không ý thức được Cung Đâu có thể nguy hiểm tới bậc nào“.

“Nguyệt cô nương, đấy mới chỉ là giả định. Cung Đâu đang thấy, nó chưa chắc đã là Cung Đâu trong dự ngôn truyền lưu“.

Lăng Tiểu Ngư dừng trong giây lát, rồi nói tiếp: “Lùi một bước, cứ cho Cung Đâu này là thật, chính thị thứ được đề cập bên trong dự ngôn, thế thì đã sao?“.

“Nguyệt cô nương, cô nương thân là công chúa của Thanh Khâu, nhân sinh trải qua cũng đủ gọi nhiều, sau cả quãng đường dài như vậy, thiết nghĩ cô nương hẳn phải sớm nhận ra ở đây không phải một động phủ bình thường. Nó rất có khả năng là một mộ địa“.

“Vậy thì sao?“.

Ngước lên toà cung điện lơ lửng phía trên, Lăng Tiểu Ngư trả lời: “Nếu ta đoán không lầm thì toà cung điện này cũng chính là quan tài dùng để chôn cất. Nói cách khác, kẻ nằm bên trong vốn dĩ đã chết từ cách đây ngàn vạn năm rồi“.

Tâm lý đối nghịch, Thiên Hồ Nguyệt đưa ra một giả định khác: “Lăng Tiểu Ngư, thế... nếu lúc được chôn cất, kẻ kia vẫn còn sống? Nếu như lăng mộ này chỉ dùng để che mắt thế nhân đâu này?“.

“Nguyệt cô nương, trí tưởng tượng của cô nương thật phong phú“.

Lăng Tiểu Ngư dù không đồng tình nhưng cũng bám vào giả định kia mà hồi đáp: “Cứ cho là cô nương nói đúng, rằng kẻ được chôn cất thuở đó vẫn sống, vậy thì... Nguyệt cô nương, cô nghĩ hiện giờ hắn vẫn có thể sống ư?“.

Trước câu hỏi nọ, Thiên Hồ Nguyệt đã phải im lặng mà nghĩ ngợi, trong tầm chục giây. Thú thật là nàng cũng chẳng tin kẻ được chôn cất trong lăng mộ này (nếu có) vẫn còn sống sót.

Dựa theo vết tích thì nơi đây rõ ràng đã có niên đại rất đỗi xa xưa. Tính đến nay nó đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Thời gian dài đằng đằng như vậy, con người há có khả năng sống sót? Chỉ e thần tiên cũng không thể.

Chỉ là...

“Lăng Tiểu Ngư, thời đại thượng cổ đâu phải là mốc thời gian mà ta và ngươi có thể thấu hiểu tận tường. Truyền thuyết có nói thuở ấy đã từng xuất hiện qua vô số pháp bảo cường đại, uy năng kinh người. Trong số đó, có cái vừa xuất ra liền có thể trảm sát linh chủng, tru diệt tiên ma; lại có cái chỉ cần đem tế liền khiến cho địch nhân điên đảo thần trí, chịu bị người thao túng hành vi; cũng có cái thiên về phòng ngự, bảo hộ tâm thần... Chủng loại thật hết sức đa dạng“.

“Nguyệt cô nương là đang muốn nói?“.

Lăng Tiểu Ngư muốn biết ngay, Thiên Hồ Nguyệt cũng chẳng phiền hà. Nàng chốt hạ:

“Lăng Tiểu Ngư, nếu ngươi suy đoán đây là một toà mộ địa vậy thì ta cũng muốn đưa ra một giả định khác: kẻ được chôn cất không phải người chết và thứ dùng để chôn cất hắn, nó là một loại pháp bảo có công năng bảo toàn thọ mệnh, hoặc chí ít có thể làm giảm đi quá trình thọ nguyên bị bào mòn“.

...

“Bảo toàn thọ mệnh, ta khẳng định là không có. Còn về hạn chế tiêu hao thọ nguyên... Khoản này, ta nghĩ hẳn là có thể“.

Lăng Tiểu Ngư đã rất thành thật thừa nhận. Nhưng như thế không có nghĩa hắn đồng tình với giả thiết của Thiên Hồ Nguyệt.

Hắn nói: “Nhưng mà Nguyệt cô nương, tuế nguyệt đăng đẵng, bể dâu bao cuộc đã chẳng ai còn nhớ rõ, cô nương cảm thấy pháp bảo kia còn có thể nguyên vẹn như lúc đầu?“.

“Cô nương hãy nhìn xem. Toà cung điện này, ta dám cá khi xưa cũng là một pháp bảo lợi hại, nhưng hiện tại? Nó gần như đã bị thái âm chi lực xâm nhiễm hoàn toàn, đã sớm mất đi linh tính. Bảo vật còn thế thì huống chi là con người“.

...

“Lăng Tiểu Ngư, xem ra dù ta có nói gì thì ngươi cũng sẽ không thay đổi ý định“.

“Phải.” Rất thẳng thắn, Lăng Tiểu Ngư thừa nhận.

Hắn nói thêm: “Nguyệt cô nương, thứ ta muốn lấy hiện đang ở ngay trước mắt. Ta sẽ không chỉ vì vài ba giả định mà rút lui“.

“Hung hiểm? Vậy ta cũng muốn xem xem đó là hung hiểm dạng gì“.

...

“Gia Gia, chúng ta lên đó“.

“Được“.

Động tác dứt khoát, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia, kẻ trước người sau nhanh chóng hướng toà cung điện bay lên.

Bên dưới, Thiên Hồ Nguyệt thấy thế thì đành cắn răng, nắm lấy tay muội muội rồi cũng bay theo.

Biết sao được. Thiên Hồ Nguyệt nàng vốn đâu có quyền được lựa chọn.

“Chỉ mong cho dự cảm của ta là sai lầm...“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.