Lấy Lăng Tiểu Ngư dẫn đầu, đội ngũ bốn người cẩn trọng tiến nhập Cung Đâu. Hơi ngoài ý muốn, cái chỗ này, nó rộng và xa hơn tưởng tượng rất nhiều. Không gian, nó dường như được nhân lên thập bội. Quãng đường cũng vì thế mà dài hơn. Tới độ khiến cho Gia Gia phải mím môi than phiền.
Nó nói: “Cũng không biết là tên quỷ nào đã tạo ra thứ này, vừa rộng lại vừa dài nữa“.
“Gia Gia, kiên nhẫn một chút“.
“Tiểu Ngư, chúng ta đã đi hơn nửa giờ rồi a“.
“Ta biết. Nhưng ngươi không thể lơi là. Nơi đây vốn chẳng an toàn, phải hết sức thận trọng“.
“Thì ta cũng hiểu. Nếu mà không vì có điều cố kỵ thì nãy giờ ta đâu cần đi từng bước một như vầy, đã sớm dùng đạo thuật lướt tới nơi rồi“.
Gia Gia thở ra một hơi, chuyển ý: “Mà cũng lạ thật. Toà cung điện này là nơi cất giấu bảo vật, theo lý phải được bố trí rất nhiều cơ quan, cấm chế mới phải; đằng này, chúng ta đã đi cả buổi rồi mà vẫn chưa thấy cái nào... Tiểu Ngư, ngươi không thấy lạ à?“.
Trái với Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư chẳng cảm thấy có gì kỳ quái ở đây cả. Hắn đáp: “Gia Gia, đường còn chưa đi hết. Suốt từ nãy giờ chúng ta không thấy không có nghĩa rằng ở đây sẽ chẳng tồn tại nguy cơ. Nói không chừng bẫy rập, cơ quan, chúng đang đợi nơi cuối đường“.
Gia Gia nghe qua, ngẫm một chút rồi nói: “Tiểu Ngư, ý ngươi là chủ nhân của toà cung điện này, hắn cố tình khiến chúng ta lơ là cảnh giới?“.
“Cũng có thể lắm“.
“Nếu vậy thì chúng ta càng phải cẩn thận hơn mới được. Hmm... Người ta nói trước khi giông bão đến thì khung cảnh thường rất bình yên“.
...
Bình yên trước giông bão, đấy là sự ví von của Gia Gia. Tất nhiên chẳng hề có chủ đích, bất quá chỉ là tiện miệng nói ra. Nhưng, mấy lời tùy tiện ấy, nó không phải một điều vô lý. Trái lại, cơ sở rất cao. Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt, các nàng hiểu được. Lăng Tiểu Ngư? Hắn tất nhiên cũng hoàn toàn nhận thức.
Đội ngũ bốn người, ai nấy cũng đều đang vô cùng cẩn trọng. Trong từng bước đi.
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự cảnh giác cao độ của đám người Lăng Tiểu Ngư. Năm phút, rồi mười phút, hai mươi phút,... Đến cuối cùng, khi con số rơi tầm khoảng một giờ thì... Biến chuyển rốt cuộc đã có.
Sau gần hai giờ kể từ lúc đặt chân tiến vào Cung Đâu, đám người Lăng Tiểu Ngư đã đi đến tận cùng. Trước mặt bọn họ, một khung cảnh khác đã vừa mới hiện ra.
Cái chỗ này, có thể xem như một căn phòng, tương đối rộng. Và khá trống trải. Hiện hữu, duy cũng chỉ hai chủng đồ vật. Loại thứ nhất là một chiếc hòm màu đen, dài độ sáu thước, rộng tầm ba thước, có hình chữ nhật, mặt ngoài được khắc hoa văn dày đặc, đóng kín, rành rành là một chiếc quan tài. Còn loại đồ vật thứ hai... Chúng là những bức tượng, tổng cộng có bốn bức tất thảy, khá cao, phải hai mươi thước là ít.
Lại nói, bốn bức tượng cao lớn này, tính ra cũng có phần đặc biệt. Hình tượng được chạm khắc, đó căn bản không phải con người. Chúng là thú nhân - một sự kết hợp giữa con người và thú vật. Trong số ấy, có hai bức là thân người mặt ngựa, còn hai bức kia thì là mặt trâu thân người. Tất cả chúng đều được đặt bên cạnh chiếc quan tài màu đen, chia làm bốn góc đông - tây - nam - bắc.
Tuy nhiên, nếu chỉ như vậy thôi thì cũng chẳng có gì đáng nói lắm. Đặt tượng canh giữ mộ phần, điều ấy rất đỗi bình thường. Khiến cho Lăng Tiểu Ngư phải chú ý là tư thế của những bức tượng nọ. Thay vì đứng quay ra phía ngoài thì chúng lại hướng mặt vào bên trong, đầu cúi xuống, hai mắt nhìn chằm vào chiếc quan tài bên dưới.
“Thật kỳ quái“.
Khác những lần trước, lần này Gia Gia đã không còn là người đầu tiên lên tiếng nữa. Thay vào đó, Thiên Hồ Nguyệt mới là kẻ phát ra thanh âm. Nét mặt nàng, rõ ràng là nghi hoặc.
Chưa hiểu mấy, Gia Gia ngước lên hỏi: “Kỳ quái? Cái gì kỳ quái?“.
“Những bức tượng“.
Trước thái độ lạnh nhạt của nhị công chúa Thanh Khâu, Gia Gia cũng chả còn mặn mà. Nó đáp: “Bất quá hơi cao một chút, hình dạng hơi khác người một chút thôi, có cái gì mà kỳ quái“.
Thiên Hồ Nguyệt nghe vậy thì xem thường: “Kích thước, hình dạng, đấy không phải những điều ta muốn nói“.
“Vậy ngươi muốn nói cái gì?“.
“Tư thế của chúng“.
Câu nói vừa rồi không phải của Thiên Hồ Nguyệt. Nó được thốt ra từ miệng Lăng Tiểu Ngư.
Hắn thay Thiên Hồ Nguyệt giải thích cho Gia Gia: “Gia Gia, bốn bức tượng này, đáng ra phải nên quay mặt ra phía ngoài chứ không phải nhìn vào bên trong giống như vầy. Đây là một sự mạo phạm tới người được chôn cất“.
“Ý nghĩa rất khác nhau à?“.
“Rất khác“.
Lăng Tiểu Ngư gật đầu, nói tiếp: “Nếu như bốn bức tượng này quay ra ngoài, điều đó có nghĩa chúng đang canh giữ, bảo vệ cho người đã khuất. Nhiệm vụ của chúng là ngăn chặn ngoại nhân. Nhưng trong trường hợp này... Gia Gia, bọn chúng có vẻ như là đang trông chừng phạm nhân, không để cho hắn thoát ra bên ngoài“.