Dư Tắc Thành chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó cười nói:
- Năm xưa Tĩnh Sơ từng nói, nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Hôm nay ta cũng nói ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, cho nên ta phải cứu nàng trở về.
- Hãy nhớ ta là Dư Tắc Thành, là thiên hạ đệ nhất nhân, đối với ta không có gì là không làm được.
Kiếm quang xuất hiện, Trảm thiên phá địa, Sát Na Quang Hoa, thời gian dừng lại. Rất nhanh Dư Tắc Thành mờ Thiên Đạo Thời Gian ra, tiến vào trong đó.
Thời gian cũng là quang âm, dưới bóng quang âm, biết bao khách qua đường lui tới. Trăng sáng soi đường, quang âm đưa đầy. Có câu một tấc quang âm một tấc vàng, tấc vàng không mua được tấc quang âm.
Lúc này thiên cẩu ăn mặt trời, vạn pháp hỗn loạn, bản thân Dư Tắc Thành có được Kiếm Ý Quang Âm. điều khiển Sát Na Quang Hoa, cho nên mới có thể chém ra một khe hở trên Thiên Đạo Thời Gian vừa nuốt chửng Lạc Tĩnh Sơ, nhảy vào trong đó.
Chỉ trong nháy mắt, Dư Tắc Thành đã biến mất bên trong Thiên Đạo Thời Gian. Trong Thiên Đạo này hữu hình vô chất, Dư Tắc Thành lập tức phát hiện mình vừa tiến vào một thế giới kỳ dị.
Trong thế giới này, thân thể, linh hồn, ý thức của mình đều không tồn tại, hết thảy hóa thành hư ào. Cảm giác này giống như tĩnh lặng, thiên địa vô gian, bóng tối vĩnh viễn, thậm chí còn đáng sợ hơn cả tử vong.
Tuy rằng cảm giác tuyệt vọng này đáng sợ tới cực điểm, nhưng trời không tuyệt đường người, trời cao vốn có đức hiếu sinh.
Bên trong tuyệt vọng vô biên, vẫn còn có một tia hy vọng, chính là niềm tin. Chỉ cần hắn còn có niềm tin, vậy từ không đến có, sẽ tìm lại được linh hồn mình.
Bên trong Thiên Đạo Thời Gian vô cùng vô tận, vô giới hạn. Dư Tắc Thành lặng lẽ trôi giữa dòng sông thời gian, không biết đã qua bao nhiêu năm. không biết mình là ai, không biết thiên địa ở đâu, không biết mình ở nơi nào.
Nhưng niềm tin của hắn giống như đom đóm lập lòe giữa bóng tối âm u, tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn kiên cường lóe sáng.
Ta là ai, rốt cục ta là ai, ta đang làm gì, ta ở noi nào, ta là ai?
Dư Tắc Thành vẫn tràn đầy tin tướng như trước. Chỉ cần mình kiên trì. kiên trì tới cùng,
nỗ lực không ngừng, nhất định sẽ thành công.
Lần này hắn kiên trì đến cùng, rốt cục lại thành công.
Ta là Dư Tắc Thành, ta chính là Dư Tắc Thành, ta chỉ là Dư Tắc Thành.
Thình lình niềm tin nhỏ nhoi như đom đóm kia hóa thành lửa cháy ngập trời, lan khắp không gian.
Niềm tin này càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, lúc này thế giới âm u tối mịt đã xảy ra biến hóa.
Một đứa trẻ ra đời, miệng khóc oa oa, dần dần trường thành. Nó được phụ thân thương yêu, mẫu thân tận tình chăm sóc, dần lớn lên...
Năm được mười tuổi, đột nhiên tin dữ tới, mẫu thân hôn mê, nó phải gánh vác việc nhà...
Nó chịu nhục trong Hắc Hổ đường, không cam lòng làm trù sư cả đời, đột nhiên có người giúp đỡ bước lên tiên lộ...
Sau đó cố aắng nỗ lực tiến lên từng bước. Nhớ tới ánh mắt ái mộ của Lưu Thi Vận, chỉ có thể trông nhau từ xa, sau đó chia lìa...
Nhớ tới mặc cảm Ngũ Hành Linh Căn. nhớ tới thiếu niên trong sơn trại bị mình đánh chết, nhớ tới thiếu niên Lang gia trên đường tu tiên, lời thể vĩnh viễn không phụ bạc trên Tây Lĩnh...
ở Di tích Tiên Tần được thế giới Bàn cổ, gia nhập Hiên Viên kiếm phái, Hiên Viên tam vấn chỉ thẳng bản tâm...
Nhớ đại ân sư phụ khổ tâm dạy bảo, dần dần tu luyện...
Đại hội tân thủ Trúc Cơ, Cực Nguyên Vân Hà tông, tắm máu Vô Lượng tông, đạo của ta há dung người khác cản trở...
Kim Đan đại thành, Tam Thiên giới, Thiên Mục tông, một mình xông vào đám đông của địch....
Nguyên Anh đại thành, tới Băng Tuyết Thần Cung, Lôi Âm tự, pháo đài Thiên Lại.
Nhưng vẫn không thể ngăn cản sư phụ và ái thể tiêu tan. Bọn họ vì mình mà chọn tử vong, đau lòng khôn xiết...
Một kiếm tiêu diệt địch nhân đông hàng ngàn, trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Sáu mươi năm ân ân ái ái, rốt cục trở thành Phản Hư Chân Nhất...
Đúng, ta chính là Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành độc nhất vô nhị, Dư Tắc Thành thiên hạ đệ nhất, Dư Tắc Thành ngạo mạn thiên địa...
Khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành hoàn toàn tinh táo. Trong Thiên Đạo Thời Gian này, hắn chậm rãi cả nhận cuộc đời mình, dần dần thức tỉnh bản ngã.
Thiên Đạo Thời Gian trước mặt giống như một dòng sông thời gian lặng lẽ trôi, mà Dư Tắc Thành chỉ là một giọt nước trong dòng sông dài này, theo nước sông chuyển động về phía trước.
Dư Tắc Thành cao giọng gọi to:
- Lạc Tĩnh Sơ...
- Tĩnh Sơ...
Lạc Tĩnh Sơ đã dung hợp vào Thiên Đạo Thời Gian này, hóa thành một phần của nó. Muốn tìm nàng, chỉ có thể khiến cho bản ngã của nàng thức tỉnh, mới có thể tự tinh lại trong Thiên Đạo Thời Gian.
Theo những tiếng gọi của Dư Tắc Thành, hắn không ngừng nhớ lại từng cảnh tượng ngày đầu gặp gỡ, hiểu nhau, yêu nhau... đồng thời vân không ngừng gọi Lạc Tĩnh Sơ giữa dòng sông thời gian thăm thẳm.
- Lạc Tĩnh Sơ...
Dư Tắc Thành không ngừng kêu gọi, không ngừng nhớ lại.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một khắc, có lẽ là một ngày, có lẽ một năm. có lẽ vạn năm... Trong dòng sông thời gian này, thời gian đã không còn ý nghĩa.
Không biết qua bao lâu, Dư Tắc Thành lại cất tiếng kêu đứt ruột:
- Tĩnh Sơ...
Thình lình có một thanh âm thì thào bên tai hắn:
- Ta... ở đây... Ta luôn ở cạnh chàng, rốt cục cũng gặp lại chàng... ta...
Thanh âm dần dần biến mất. chỉ còn là tiếng khóc ni non, khóc vì vui mừng cực độ.
Dư Tắc Thành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lạc Tĩnh Sơ đang đứng phía sau mình, vẫn hoàn hào như trước, đang nhìn mình chăm chú.
Dư Tắc Thành xông tới ôm chầm lấy nàng, kêu lớn:
- Nàng trở lại là tốt rồi, chúng ta trọn đời chẳng phân ly.
Lạc Tĩnh Sơ gật gật đầu. giọng kiên quyết:
- Trọn đời chẳng phân ly.
Hai người ôm chặt lấy nhau, không bao giờ xa nhau nữa.
Dòng sông thời gian vẫn lặng lẽ xuôi dòng, hai người nắm tay nhau nhìn thời gian trôi qua, cùng mỉm cười. Hiện tại vấn đề lớn nhất của bọn họ là làm sao để ra khỏi dòng sông thời gian này, nhưng bọn họ không biết phải làm sao, không tìm được phương hướng lên bờ.
Bất quá cả hai người không nôn nóng, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Có đối phương bầu bạn bên mình, bấy nhiêu là quá đủ.
Theo ánh mất chất chứa ngàn vạn thâm tình của họ, tình yêu từ trong đó toát ra. vốn tình yêu là tạp chất không thuộc về Thiên Đạo Thời Gian, dần dần Thiên Đạo Thời Gian cảm nhận được, lập tức phía trước bọn họ xuất hiện một lối ra.
Cơ hội chỉ tới trong nháy mắt. hai người lập tức nhảy vào lối ra này, rời khỏi dòng sông thời gian, thoát khỏi nguy cơ Hóa Đạo.
Hai người vừa lao ra khỏi Thiên Đạo Thời Gian, trước mất bọn họ là thiên địa thực, nhưng nơi này lại hoàn toàn ra ngoài dự liệu của họ.
Bọn họ lao ra từ một cái ao, ao này quen thuộc vô cùng, lập tức Dư Tắc Thành biết được đây là đâu. Chính là ao nước thời gian trong thế giới Bàn Cố của mình ngày trước, có thể thà phi kiếm vào trong đó, khiến cho nó trở thành trạng thái như đã trải qua nhiều năm.
Kỳ lạ thật, vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này, đây là thế giới Bàn cổ trước đây rất lâu kia mà?
Nhìn lại thiên địa mịt mờ, vạn vật bao phủ toàn là màu xám. Giơ tay sờ thử, không thể di chuyển, thay đổi được bất cứ vật gì.
Tuy rằng bọn họ đã rời khỏi Thiên Đạo Thời Gian, nhưng Thiên Đạo Thời Gian vẫn tiến hành trừng phạt bọn họ, đưa bọn họ trở ngược về hai trăm năm trước, lúc Dư Tắc Thành mới bắt đầu tu tiên. Tuy rằng bọn họ vào trong thế giới Bàn cổ, nhưng không cách nào làm được chuyện gì, chỉ có thể yên lặng mà nhìn.
Giờ phút này hai người bọn họ như vô hình vô ảnh. tồn tại giống như quỷ hồn. Có lẽ hai trăm năm sau, đến lúc Dư Tắc Thành nhảy vào Thiên Đạo Thời Gian, lúc ấy bọn họ mới khôi phục bình thường trở lại, hiện tại chỉ có thể lặng lẽ nhìn tất cả.
Lúc này Dư Tắc Thành đang trong đại hội tỳ đấu của Hiên Viên kiếm phái, đại chiến cùng Vương Thư Nguyên. Đây là trận chiến đầu tiên của họ, cũng là khởi đầu quãng đường tu tiên của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhìn Lạc Tĩnh Sơ:
- Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ đợi.
Lạc Tĩnh Sơ mỉm cười:
- Có chàng bầu bạn, dù đợi lâu đến mức nào, ta cũng cam lòng.
Dư Tắc Thành nắm lấy tay Lạc Tĩnh Sơ:
-Tay trong tay.
Lạc Tĩnh Sơ cũng siết chặt tay hắn: bách niên giai lão.
Hai người nhìn nhau cười rạng rỡ.
Cùng nhau chờ đợi bên trong thế giới Bàn cổ.
Trong thế giới này, bọn họ ôn lại tất cả những gì Dư Tắc Thành đã trải qua. Cho tới bây giờ, Dư Tắc Thành vẫn có một cảm giác kỳ lạ, dường như mình có được trực giác hết sức thần kỳ, không ngừng chỉ điểm cho mình vào thời khắc mấu chốt. Nếu tin tường vào trực giác, vậy vĩnh viễn hữu kinh vô hiểm, có thể vượt qua hết thảy.
Cho tới hôm nay hắn mới hiểu được trực giác đó là gì, không ngờ lại là chính mình. Mình bị nhốt trong thế giới Bàn cổ, nhìn hết thảy những gì đã trải qua. Mỗi lần tới thời khắc mấu chốt, mình sẽ chỉ điểm cho mình, trước nay vẫn tường đó là trực giác, đời người ta quả thật là kỳ lạ.
Hai người sống trong thế giới Bàn cổ, thế giới Bàn cổ tiến hóa mấy lần, ban đầu địa vực còn nhỏ hẹp, dần dần khuếch trương lên. Tới lúc phân chia thế giới nước lửa, hai người có thể cư trú bên trong không gian diễn võ ý thức cấp Hồng Hoang.
Sau thế giới Bàn cổ càng ngày càng lớn, không gian có thể hoạt động càng rộng hơn. Hai người sống cuộc sống bình lặng trong này, chỉ cần có nhau, không ai quấy rầy bọn họ.
Không có phiền não, không có ưu sầu, không có kia giận dữ rút kiếm, không chuyện bất bình, chỉ có nhau.