Tiên Ngạo

Chương 1012: Chương 1012: Hãy đi cùng ta




Lần đầu tiên của Dư Tắc Thành và Mộc Tư Y trên đài đá, Lạc Tĩnh Sơ đứng nhìn, sau đó liếc xéo Dư Tắc Thành, làm một cử chỉ chế giễu hắn. Dư Tắc Thành chỉ có thể vờ như không thấy, bất quá nhìn lại cảnh tượng này, hắn chợt phát hiện ra gần đây mình đã quên bẵng đi Mộc Tư Y, đã rất lâu không đi tìm nàng.

Thời gian cứ trôi qua, lần đầu tiên Dư Tắc Thành gặp Lạc Tĩnh Sơ, lúc đó nàng còn xung là Ngô mụ, tới phiên Dư Tắc Thành nhìn Lạc Tĩnh Sơ cười vang chế nhạo.

Tới khi Già Lam xuất hiện. Dư Tắc Thành cùng nàng dựng nhà sống tách biệt phàm trần, sau đó chia tay ở Tự Tại Thiên, khiến cho Dư Tắc Thành không khỏi nhớ lại tình cảm khi ấy.

Trong thế giới Bàn cổ, Dư Tắc Thành nhìn thấy một cảnh tượng mà trước nay mình không biết diễn ra ở Tự Tại Thiên.

Già Lam tới Tự Tại Thiên, vốn đã sớm có chuẩn bị, không phải chỉ đến tay không. Nàng không giao phó số phận mình cho một tương lai mờ mịt.

Trong khoảnh khắc nàng vừa tới Tự Tại Thiên, lập tức khởi động một pháp bảo khế ước, kích hoạt một sinh mạng trong Tự Tại Thiên.

Chính là Ma Thần Ma Tiên Thủ La.

Ma Thần Ma Tiên Thủ La có ba con mất trên mặt. hai răng nanh dài ra ngoài, lộ tướng giận dữ, toàn thân màu xanh. Tay trái cầm Kiếp Ba Bôi, tay phải cầm Tam Kích Kiếm, cổ đeo chuỗi đầu lâu. trên bảo quan có hai vành trgãng lưỡi liềm, cỡi trên lung trâu, bên cạnh có hai thiên nữ cầm hoa theo hầu. được người đời gọi là ‘Tự Tại Thiên ngoại đạo’.

Thần này cũng là thần đế giống như Đại Thần Nữ Oa. đã chết vô số vạn năm. Y tạo ra tổng cộng mười hai tầng trời như Tự Tại Thiên, Thương Yết La Thiên, Y Xá Na Thiên... Tự Tại Thiên này chính là tầng trời đứng đầu trong mười hai tầng trời.

Thì ra Già Lam đã sớm có chuẩn bị, vừa đến Tự Tại Thiên đã lập tức ừiệu tập tàn hồn của Ma Thần Ma Tiên Thủ La. giao dịch với nó. Ma Tiên Thủ La phụ thể Già Lam. mượn tinh nguyên của Dư Tắc Thành hóa sinh thành người, trùng sinh trở lại, tìm kiếm vinh quang thuở trước của mình.

Đổi lại Già Lam hưởng được đãi ngộ tối cao ở Tự Tại Thiên, tương lai nhất định phi thăng Tiên Giới.

Cũng chính là con gái Thanh Thành của Dư Tắc Thành, cho nên nó vĩnh viễn giữ bộ dáng du hí nhân gian. Thật ra Thanh Thành không phải là Thiên Ma như Dư Tắc Thành vẫn tường, mà là Ma Thần Ma Tiên Thủ La dũng mãnh nhất vào thời viễn cổ.

Dư Tắc Thành nhìn Già Lam. lặng lẽ lắc lắc đầu. bất quá cũng không giật mình. Đây mới chính là Già Lam. nàng vốn nên như vậy, Già Lam mà mình yêu thương hẳn nên hành động như vậy.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã tới quãng thời gian trên Đại Tuyết Sơn. Tình cảnh diễn ra bên trong lá sen ngày nào, lần này tới lượt Lạc Tĩnh Sơ đỏ mặt, xấu hổ nhìn Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành thấy mình ngủ say bị Lạc Tĩnh Sơ thi pháp, nàng lưu luyến nhìn hắn. sau đó cam tâm tình nguyện vì hắn hóa hoa mà đi.

Dư Tắc Thành kéo Lạc Tĩnh Sơ vào lòng mình. Có hồng nhan tri kỳ hy sinh vì mình như vậy, kiếp này đã đủ.

Thời gian lại trôi đi, Lưu Thi Vận vào trong thế giới Bàn cổ, lặng lẽ dõi theo Dư Tắc Thành.

Thấy Lưu Thi Vận một mình cô độc trong thế giới Bàn cổ, Dư Tắc Thành bồi hồi tường nhớ. Lần này Lạc Tĩnh Sơ nắm lấy tay Dư Tắc Thành, chia buồn với hấn.

Thời gian trôi nhanh như nước chày, dần dần đến lúc Dư Tắc Thành phong ấn ký ức, trải qua sáu mươi năm hóa phàm.

Trong thế giới Bàn cổ cũng là như vậy, Dư Tắc Thành cùng Lạc Tĩnh Sơ trà trộn trong vô số sinh linh của thế giới Bàn cổ, nhìn bọn họ đại chiến Ma tộc Hỗn Độn. dần dần vượt qua thời gian này.

Rốt cục hai trăm năm đã trôi qua, hai người nhìn thấy Dư Tắc Thành trở lại Hoa Đô, chuẩn bị thức tỉnh Lạc Tĩnh Sơ.

Lúc này đang trông chờ Lạc Tĩnh Sơ sống lại, thình lình xảy ra nhật thực, Lạc Tĩnh Sơ bị Thiên Đạo Thời Gian nuốt chứng vào trong. Dư Tắc Thành vung Sát Na Quang Hoa xông vào Thiên Đạo Thời Gian.

Trong khoảnh khấc này, thân thể Dư Tắc Thành và Lạc Tĩnh Sơ khôi phục trở lại, nháy mắt thoát ra khỏi thế giới Bàn cổ, trở lại nhân gian.

Khoảnh khắc này, mọi người bên ngoài nhìn thấy Dư Tắc Thành vừa vung kiếm xông vào Thiên Đạo Thời Gian, còn chưa kịp suy nghĩ. đã thấy hai người xuất hiện trở lại. Chuyện này xảy ra rẩt nhanh, bất quá chỉ là một lần hô hấp, thậm chí chưa kịp thốt lời cảm thán.

Dư Tắc Thành và Lạc Tĩnh Sơ nhìn nhau mỉm cười, thời gian qua trong mất người khác chỉ là khoảnh khắc, nhưng bọn họ đã tay trong tay, cùng nhau trải qua hai trăm năm dài đằng đẵng.

Hai người nắm tay nhau, cùng nhìn thế giới trước mặt, tươi cười rạng rỡ.

Ba người kia còn đang sững sờ kinh ngạc, Hoa Vô Hà lên tiếng nói:

- Thật là nhanh, nhưng vì sao ta cảm giác như hai người có gì đó khác thường, dường như... dường như đã thay đổi thành hai người khác...

Dư Tắc Thành cười, hắn và Lạc Tĩnh Sơ cùng cung kính thi lễ với Hoa Vô Hà và Phương Thốn Thần Quân:

- Đa tạ nhị vị tiền bối toàn lực trợ giúp, đa tạ.

Lễ này là hết sức chân thành, toàn tâm toàn ý.

Hoa Vô Hà và Phương Thốn Thần Quân thản nhiên nhận lễ, mỉm cười vui vẻ.

Tô Uyển Ngôn bên cạnh nhìn hai người, không biết phải làm sao.

Dư Tắc Thành đột nhiên giơ tay ra nhìn Tô Uyển Ngôn:

- Uyển Ngôn, tới đây, chúng ta sẽ ở bên nhau, trọn đời không bao giờ chia biệt.

Tô Uyển Ngôn nghe vậy, tỏ ra do dự nhìn Lạc Tĩnh Sơ, Lạc Tĩnh Sơ gật gật đầu:

- Hài tử. tới đây, tuy rằng con không phải là con thân sinh của ta, tuy rằng con đã thay đổi thân thể, nhưng bất kể thế nào, con cũng là con ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Tay trái Dư Tắc Thành nắm tay Lạc Tĩnh Sơ, tay phải kéo Tô Uyển Ngôn, lên tiếng nói:

- Được rồi, rốt cục cũng đã trở về, ta sẽ làm một chuyện mà ta đã muốn làm hai trăm năm qua.

Vừa nghe như vậy, cả Lạc Tĩnh Sơ và Tô Uyển Ngôn sắc mặt bừng đỏ.

Dư Tắc Thành đột ngột bay lên, kéo theo hai nàng bay về phương xa. Hắn muốn tìm ra Tiên Nhân hạ giới khiến cho nhật thực xảy ra. Người này làm hại mình bị nhốt hai trăm năm qua, nếu không phát tiết, quả thật không phải Dư Tắc Thành.

Lúc này thiên cẩu ăn mặt trời trôi qua rất nhanh, nhưng dao động chân nguyên rất lớn vẫn tồn tại trong cảm ứng của Dư Tắc Thành. Hắn đã tế luyện tiên thể, cho nên đặc biệt mẫn cảm với chuyện này, ngoài ra đối phương cũng không thèm che giấu, là ở ngoài vạn dặm. trong một sơn cốc.

Dư Tắc Thành bay về phía đó. Hai trăm năm qua hắn cũng không phải ngồi không, trong thời gian ấy, Dư Tắc Thành đã quy nạp tổng kết kiếm pháp kiếm ý của mình một lần nữa. Trong Thiên Đạo Tự Nhiên của Dư Tắc Thành, đã gia tăng thêm một Thiên Đạo hoàn mỹ nữa. chính là Thiên Đạo Thời Gian.

Đồng thời Kiếm Ý Quang Âm sinh ra lực Thần Uy, nhưng lực Thần Uy này còn nằm trong giai đoạn thai nghén, Dư Tắc Thành vẫn chưa thể khống chế.

Ngoại trừ những chuyện này, thu hoạch lớn nhất chính là phi kiếm Sát Na Quang Hoa và Hằng Cổ Nhật Nguyệt đã thăng tiến thập giai.

Hai thanh phi kiếm cửu giai này, một đại biểu cho thời gian tạm dừng, thanh kia đại biểu cho nhật nguyệt vĩnh hằng. Sau khi trôi trong dòng sông thời gian, trở lại nhân gian, chúng đều tiến giai thành công.

Đây là phi kiếm thập giai thật sự, không phải là tạm thời thăng giai nhờ lực Thần Uy như trước, hiệu quả hoàn toàn khác. Có được hai thanh phi kiếm thập giai như vậy, dù là Tiên Nhân. Dư Tắc Thành cũng dám khiêu chiến.

Sau khi Lạc Tĩnh Sơ trải qua thời gian hóa hoa, lại chìm đắm trong dòng sông thời gian. Lần này nàng trở lại nhân gian, đã tiến vào cảnh giới Đại Thừa, phiêu hốt như tiên. Hiện tại nàng hoàn toàn có thể kích phát Tứ Cửu Thiên kiếp, phi thăng Tiên giới.

Nhưng nàng sẽ không làm như vậy, Hoa Thần nhất mạch chưa từng có ý nghĩ phi thăng Tiên giới. Nàng chỉ muốn bầu bạn với Dư Tắc Thành, sống chung với hắn.

Dư Tắc Thành mơ hồ cảm nhận, nếu muốn đạt tới cảnh giới Đại Thừa, cần có được lực Thiên Đạo mạnh nhất. Đầu tiên phải nhập đạo, dung đạo, cuối cùng phải giãy dụa thoát ra khỏi Thiên Đạo, mới có thể có được lực lượng mạnh nhất.

Dư Tắc Thành vượt qua vạn dặm. tiến vào sơn cốc kia. Lạc Tĩnh Sơ kéo Tô Uyển Ngôn một cái, cả hai nàng tiến vào thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành.

Trong sơn cốc này có một người đang chậm rãi đi đi lại lại.

Người này đầu đội cao quan, thân khoác bảo rộng, pháp y phơ phất, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Dung mạo y là một thiếu niên áo trắng, mày kiếm mất sao, mặt như bạch ngọc, Tiên Khí mờ ảo. Vẻ mặt y bình thản lạ thường, ánh mất nhìn ra noi xa, mông lung phiêu hốt. dáng người đứng thẳng như tùng, toát ra vẻ tịch mịch thê lương khó tà.

Y đi lại giữa sơn cốc này, nhưng tạo ra ảo giác hết sức mơ hồ đối với cả thiên địa, dường như y nằm ngoài thiên địa, tự thành một giới vậy.

Trên tay y đang cầm một vật giống như la bàn, trên đó có kim đang điên cuồng chuyển động, y căn cứ theo hướng chỉ của kim này mà chạy tới chạy lui.

Trong mơ hồ, Dư Tắc Thành có cảm giác như kim kia chỉ về hướng Hiên Viên kiếm phái. Người này là Tiên Nhân, y tới nhân gian để tìm kiếm cái gì?

Dư Tắc Thành bay về phía thiếu niên kia, y hoàn toàn không để ý tới Dư Tắc Thành. Đến khi Dư Tắc Thành bay tới trước mặt, y cũng không thèm liếc nhìn Dư Tắc Thành lần nào, dường như Dư Tắc Thành chỉ là ruồi muồi, không đáng để ý tới.

Dư Tắc Thành lên tiếng nói:

- VỊ đạo hữu này, vừa rồi thiên cầu ăn mặt trời phải chăng do ngươi làm ra?

Dường như thiếu niên không nghe không thấy, vẫn tiếp tục tìm kiếm phương hướng.

Miệng y lẩm bẩm tự nói:

- Mới lúc nãy, theo cảm ứng nguyên khí va chạm, hẳn là trong không gian thứ nguyên này. Không thể ngờ rằng đi khắp ba mươi ba tầng trời, kết quả nằm ngay dưới mất...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.