Tiên Ngạo

Chương 960: Chương 960: Lực Thần Uy Tử




Những lời của Dư Tắc Thành vô cùng hấp dẫn, dường như có thể xuyên qua Thời Không, vô số phạm âm cùng nhau cộng hưởng:

- Buông đao đồ tể, lập địa thành Phật... Buông đao đồ tể, lập địa thành Phật...

Thanh âm này hết sức từ bi, khiến cho người ta dễ dàng mê muội tâm trí. Vô Sinh lão tổ lập tức run lên. vô số chuyện cũ trong quá khứ, có bi thương, có ngọt ngào, có đau lòng, có vui sướng, tất cả dâng lên trong lòng lão.

Đây chính là phạm âm của Thiên Ma, mê hoặc lòng người, dụ dỗ đối phương, để dễ dàng tìm cơ hội một kiếm giết chết.

Vô Sinh lão tổ cúi đầu. nỡ một nụ cười áo não:

- Có những chuyện, có những khi, không thể quay đầu...

- Xem sinh khán tử. Hạo Thiên Thần Kính, lôi quán thiên địa, hiển lộ thần uy!

Một tiếng gầm to vang lên, lão dung hợp thân mình cùng Hạo Thiên Kính. Hạo Thiên Kính lập tức biến hóa. vạn đạo lôi quang nổ vang giáng xuống trùng trùng điệp điệp càng ngày càng nhiều. Phạm âm Thiên Ma lập tức tiêu tan, bị thần lôi này giáng cho một đòn tiêu diệt.

Dư Tắc Thành nhảy vọt lên, Thân Kiếm Hợp Nhất, Thiên Ma bay lượn trong biển máu, chiến đấu kịch liệt cùng lôi điện.

Hai người đánh nhau một trận long trời lỡ đất, khiến cho thiên địa biến sắc, vạn vật tan

tành. Trên mặt biển dậy ba đào, hình thành sóng thần cao chót vót.

Chiến, chiến, chiến, vạn quang giằng co, vạn lôi nổ vang, vạn huyết bắn ra.

Dư Tắc Thành ngự kiếm tấn công điên cuồng mấy lần liên tục, nhưng đều vô ích.

Đột nhiên hắn có cảm giác rằng pháp bảo thập giai Hạo Thiên Kính của đối phương... không đúng, tuy rằng đây là pháp bảo thập giai, nhưng gần đây Dư Tắc Thành cũng từng sử dụng qua chừng bảy món phi kiếm pháp bảo thập giai, có thể nhìn ra được sự khác nhau trong đó. Hắn cảm thấy Hạo Thiên Kính này có vẻ quá mức hùng mạnh hơn những pháp bảo thập giai khác.

Quả nhiên Vô Sinh lão tổ quát to:

- Hãy xem Hạo Thiên Kính của ta, cách ly thiên địa, tự tại tiêu dao, thu cho ta!

Rất nhanh Hạo Thiên Kính phát ra hào quang kỳ dị, hào quang này chính là trường lực thần kỳ trước kia, có thể khiến cho Phản Hư Chân Nhất có thể thoải mái thi pháp trong thiên địa. Trường lực này vừa xuất hiện, lập tức khóa chặt Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao của Dư Tắc Thành?

Trường lực hào quang này bao vây xung quanh Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao của Dư Tắc Thành, kéo mạnh một cái. Lập tức cả biển máu bị lôi hài nuốt chửng, hút vào trong Hạo Thiên Kính. Lúc này trong kính, biển máu vẫy vùng, nhưng vẫn bị kính kia dần dần nuốt chửng.

Dư Tắc Thành lập tức ngừng phát lực, buông bỏ Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao, nhanh chóng rơi xuống mặt biển, thăng tiến một thanh phi kiếm thập giai khác.

Pháp bảo thập giai của đối phương quả nhiên vô cùng dũng mãnh, thời gian sử dụng Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao của mình cũng đã sắp hết một trăm tám mươi lần hô hấp, không cần giằng co với lão làm gì, thay một thanh phi kiếm khác là hơn.

Dùng phi kiếm nào đây?

Sát Na Quang Hoa có thể hình thành Lĩnh Vực thời gian tạm dừng trong phạm vi trăm dặm. nhưng pháp bảo của đối phương quá mạnh, e rằng cũng chỉ vô ích.

Hằng Cổ Nhật Nguyệt có thể hóa ra một nhật một nguyệt, nhật nguyệt noi tay. Bất quá đối phương có thể hấp thu biển máu, nhật nguyệt của mình e rằng cũng sẽ ra đi không trở lại.

Lập tức Dư Tắc Thành đã quyết định, gầm lên một tiếng, xuất ra Cửu Thiên Đạp Ca.

Nháy mắt Cửu Thiên Đạp Ca hóa thành phi kiếm thập giai, Dư Tắc Thành lại rống to:

- Đệ tử Hiên Viên ở đâu?

Sau đó tự mình trà lời:

- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, tuy kiếm không còn lòng này còn.

Dư Tắc Thành hát vang Hiên Viên chiến ca, lời ca vang vang hào hùng sàng khoái, tinh tế giàu nhịp điệu, cổ kính tang thương, mang theo khí tức Hồng Hoang thời viễn cổ, chẳng khác thiên âm.

Đây là Hiên Viên chiến ca, lúc hát vang lên chiến ca này là một đi không trở lại, chiến đấu tới cùng, còn một hơi thở là còn chiến.

Lấy chiến ca này phối hợp kiếm này quả thật vô cùng hoàn mỹ. Giữa tiếng ca hào hùng sàng khoái, kiếm ý, chiến ý của Dư Tắc Thành sôi trào bạo phát.

Năm xưa hắn từng một mình một kiếm ở Thiên Mục tông, hát vang chiến ca này đại chiến cùng một vạn đệ tử Thiên Mục tông.

Năm đó trên hải đảo, hắn cũng xướng lên chiến ca, đại chiến Dị tộc.

Hiện tại hắn lại hát vang, đại chiến cường địch.

Giữa tiếng chiến ca vang dậy, chiến ý trào dâng, Dư Tắc Thành ngự kiếm xông lên. Giữa tiếng ca này, Thân Kiếm Hợp Nhất, ta có thần kiếm, ngăn ta là chết, càn ta là vong.

Theo tiếng ca cao vút của hắn. thân hình hắn lui tới nhẹ nhàng như nước chày mây trôi, mỗi cử động phát ra một kiếm. Kiếm quang tới đâu, tiêu diệt hết thảy, khó lòng ngăn nối.

Mỗi một kiếm của Dư Tắc Thành toàn là hóa thế mà sinh, có đặc điểm tinh khiết, thuần túy, có được lực hủy diệt vô cùng. Mỗi kiếm đánh ra xông thẳng lên chín tầng trời, thậm chí bay vào tận Thanh Minh.

Mỗi một kiếm như vậy vô cùng hung mãnh, có lực hủy diệt hùng mạnh, cự ly rất xa, tốc độ đệ nhất. Chém ra một kiếm, nháy mắt ngàn trượng, kẻ nào chống lại phải tan xác.

Dưới thần kiếm của Dư Tắc Thành. Vô Sinh lão tổ chỉ có đường lui, lui mãi, toàn thân trúng kiếm tuôn máu, nháy mắt đã lui lại ngàn dặm.

Mỹ tửu hồng nhan vui hát ca, kiếm tâm bay thẳng chốn trời xa, chém bay tạp niệm nơi trần thế, chỉ muốn bay cao kiếm cùng ta.

Xuất ra một kiếm. Cửu Thiên Đạp Ca, bạo lực vô cùng. Dưới kiếm lực hùng hậu như vậy, lôi hài vô biên kia phải tan tành.

Mây lành vô thượng lập tức tan nát, trường lực thần kỳ cũng phải sụp đổ.

Dư Tắc Thành múa tít phi kiếm công kích điên cuồng, gặp thần giết thần, gặp quỷ sát quỷ.

Trước mặt lực lượng tuyệt đối, dù pháp thuật tinh xào tới mức nào cũng cầm bằng vô dụng.

Oan gia gặp nhau trong ngõ hẹp, kẻ nào dũng cảm sẽ thắng, để xem ai có thể chịu đựng được tới giờ phút sau cùng.

Đột nhiên Hồng Lâm Chân Quân nãy giờ thối lui xa ngàn dặm truyền âm nhắc nhỡ:

- Lão tổ, lão tổ, hắn chỉ có thể điều khiển phi kiếm thập giai trong thời gian một trăm tám mươi lần hô hấp, sau đó phải giẫm chân xuống đất hấp thu nguyên khí. mới có thể tiếp tục tái chiến.

Lập tức một tiếng gầm to vang lên, Vô Sinh lão tổ biến đổi chiến thuật. Lão quyết lòng lấy thân thể mình chịu bị thương tiếp kiếm, sử dụng chiến thuật quần đấu. Ta sẽ giằng co với ngươi, chứ không liều mạng.

Thời gian qua nhanh như chớp, nháy mắt đã sắp hết một trăm tám mươi lần hô hấp. Lúc này thân Vô Sinh lão tô đã trúng hơn ba mươi kiếm, toàn thân máu chày đầm đìa, nhưng lão vẫn cố gắng chịu đựng. Bởi vì thắng lợi ngay trước mất, lão quyết không cho Dư Tắc Thành hạ chân xuống mặt biển, thay thanh phi kiếm thập giai khác.

Lúc này Vô Sinh lão tổ lớn tiếng rống to:

- Hạo thiên nhật minh, thiên thanh địa trữ, nhật nguyệt giao tịnh, hạo thiên chỉ uy, điện tào vân trì. du hành tam giới, nhật nguyệt mờ nhạt, sao trời lặn mất, quỷ khốc thần kinh, thiết luân xoa kích, long trời lỡ đất. cấp cấp như luật lệnh, thu cho ta!

Lập tức một tiếng keng trong trèo vang lên, Cửu Thiên Đạp Ca của Dư Tắc Thành lại bị Hạo Thiên Kính của Vô Sinh lão tổ hấp thu.

Lần này Vô Sinh lão tổ cũng không dừng tay lại, lão muốn thừa cơ Dư Tắc Thành trong tay không kiếm, không thể trở lại mặt biển hấp thu thiên địa nguyên khí. điều khiển một thanh phi kiếm thập giai khác, đánh chết hắn.

Vô Sinh lão tổ chỉ vào Dư Tắc Thành, quát lớn:

- Tên là Vô Sinh, hữu tử vô sinh, mau mau nghe lệnh. Tử!

Tiếng quát của lão chính là lực Thần Uy, lực Thần Uy này vô cùng đáng sợ, có tác dụng xua tan dương thọ trong huyết mạch của đối phương, khiến cho đối phương hao hết dương thọ, lập tức tử vong. Dù là Chân Nhất Thần Quân, nếu hao hết dương thọ vẫn phải chết như thường.

Năm xưa Vô Sinh lão tổ nhờ vào lực Thần Uy này mà đánh chết mười mấy Chân Nhất Thần Quân của năm đại Vu môn. mới thành lập nên địa bàn của mình. Sư phụ của lão là Vĩnh Sinh Chân Nhân, dù có đạo hiệu Vĩnh Sinh nhưng rốt cục cũng phải chết dưới lực Thần Uy của lão, đây chính là bàn lãnh giữ nhà cuối cùng của lão.

Nhưng lực Thần Uy này vừa xuất hiện, đánh trúng vào thân Dư Tắc Thành lại không xảy ra chuyện gì cả. Nếu lúc này có người sử dụng pháp thuật xem dương thọ để quan sát Dư Tấc

Thành, sẽ thấy chín ký hiệu biểu hiện dương thọ của hắn biến đổi, giảm xuống rất nhanh, nhưng cũng khôi phục lại bình thường nhanh không kém.

Nếu lực Thần Uy này được sử dụng với nguyên khí. đối phương chắc chắn phải chết không sai. Nhưng Dư Tắc Thành nắm giữ lực Tự Nhiên, lực Sáng Thế, dương thọ trong người không biết, cho nên hắn có được tính miễn dịch tự nhiên với loại lực Thần Uy này, không làm gì được hắn.

Nói thật ra, lực Thần Uy này đã dọa cho Dư Tắc Thành giật thót tim. Thật ra phen này hắn chọn Cửu Thiên Đạp Ca, sát chiêu chân chính cũng không phải nằm trong Hiên Viên chiến ca.

Vừa rồi thi triển Cửu Thiên Đạp Ca, hát vang Hiên Viên chiến ca chỉ là kế dụ địch của Dư Tắc Thành, chỉ là thủ đoạn lừa dối đối phương. Vừa rồi Vô Sinh lão tổ đoạt kiếm, Dư Tắc Thành cố ý buông bó, khiến cho đối phương nghĩ rằng mình đã không còn phi kiếm, hẳn phải đáp xuống mặt biển, đổi lại phi kiếm khác đối địch.

Tuyệt chiêu tất sát của Dư Tắc Thành nằm ở điểm đối phương nghĩ rằng mình phải đáp xuống mặt biển. Lúc ấy lão sẽ tìm mọi cách để ngăn chặn mình, trong khoảnh khắc này, mình sẽ bạo phát chiêu hùng mạnh nhất của mình, là bản mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm.

Tuy rằng thế giới Bàn cổ đang chìm trong trạng thái tiến hóa, để nuốt lấy thế giới Nhất Phương Nhất, thích ứng với thân thể mới của mình, nhưng Dư Tắc Thành vẫn sử dụng được Hiên Viên Kiếm.

- Sát sát sát sát sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.