Vô số tiếng ‘sát’ nổi lên bốn phía. Vô Sinh lão tổ còn đang kinh hãi vì Dư Tắc Thành hứng trọn lực Thần Uy của mình mà không chết, lại đang đề phòng Dư Tắc Thành muốn đáp xuống mặt biến. Lão hoàn toàn không ngờ tuyệt chiêu tất sát của Dư Tắc Thành xuất hiện đúng vào lúc này.
Chữ Sát vừa vang lên, Vô Sinh lão tổ lập tức biến sắc. Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích, xong rồi... lão muốn tìm cách tránh né nhưng đã không còn kịp nữa.
Lúc này trong thiên địa chỉ còn lại chữ Sát.
Một thanh cự kiếm xuất hiện, kiếm này vừa xuất, lập tức phát ra ánh sáng vô cùng. Ánh sáng này chiếu đến bất cứ chỗ nào, mang lại hủy diệt tới đó. Bất kể thứ gì dưới ánh sáng này cũng phải hoàn toàn tan biến.
Sau đó kiếm này đâm một cái, đâm vào thiên địa.
Một tiếng ầm vang lên rất lớn, một đám mây hình nấm dâng lên, bắt đầu nổ tung trong thế giới này. Biển cả vạn dặm cũng bắt đầu sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn, trời sụp đất lỡ.
Trong đòn này, Dư Tắc Thành đã sử dụng lực Thần Uy của mình, lấy Hiên Viên Kiếm trong tưởng tượng của minh rót thêm vào lực Thần Uy, hóa đạo xuất hiện.
Đòn này giáng xuống, Vô Sinh lão tổ chỉ còn nước nhắm mắt chờ chết. Lần này chết chắc, trốn đi đâu được, không ngờ rằng mình trả giá nhiều như vậy, kết quả chí lớn chưa thành mà phải bỏ mạng nơi đây, thật sự không cam lòng...
Dư Tắc Thành cũng nhắm nghiền mất lại, chờ Hiên Viên Kiếm cắn trà, khiến cho mình tan thành tro bụi, sau đó sử dụng Chuyển Sinh Minh Vương Quyết.
Nhưng không ngờ cả hai người không ai chết cả. Khí tức bùng nổ vô tận của Hiên Viên Kiếm trong khoảnh khắc này, bất ngờ bị Hạo Thiên Kính hấp thu.
Cả thiên địa nổ tung, hết thảy vạn vật nổ tung đều bị Hạo Thiên Kính hấp thu hết sạch.
Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, chấn động toàn thân.
Nhưng hắn phát hiện Vô Sinh lão tổ đối diện cũng chính là như vậy, đang tỏ ra kinh ngạc khó tin.
Cả hai người đều ngẩn người ra, vì uy lực của Hạo Thiên Kính đã vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Hạo Thiên Kính cảm nhận được khí tức bùng nổ của Hiên Viên Kiếm, dường như nó đã bị kích thích làm cho biến hóa, toàn thân kính hoàn toàn vỡ nát, hóa thành hư vô.
ở chỗ đó lập tức sinh ra một điểm sáng, toát ra khí tức thần kỳ. Điểm sáng ấy, khí tức ấy, Dư Tắc Thành vô cùng quen thuộc, chính là Tiên Khí.
Thình lình trong khoảnh khắc này, ở ngoài xa mấy vạn dặm. trên Gò Hiên Viên, có một đạo lực Thần Uy khổng lồ bùng nổ. Lực Thần Uy này đáng sợ vô cùng, nó vừa bùng nổ, tất cả Nhân tộc lập tức quỳ rạp xuống đất, không thể cử động.
Dư Tắc Thành và Vô Sinh lão tổ cũng là như vậy, dưới lực Thần Uy này, hai người không khỏi bị đè xuống mặt biển, không thể cử động.
Dư Tắc Thành vô cùng quen thuộc lực Thần Uy này, đây chính là khí tức của Hiên Viên Thần Kiếm của Hiên Viên Hoàng đế, Hiên Viên Thần Kiếm đã hóa thân thành Hiên Viên kiếm phong.
Giờ phút này Hiên Viên kiếm phong đùng đùng nổi giận, hóa thành thần kiếm, bạo phát lực Thần Uy.
Bởi vì nó đã cảm nhận được khí tức của kẻ thù từng chiến đấu với nó vạn năm. từng bị nó chém vỡ.
Kẻ thù này chính là Hạo Thiên Kính kia. Không, cái tên Hạo Thiên Kính là do đám tu sĩ lấy được bảo bối này có mất không tròng cho nên mới đật như vậy.
Tên thật của nó chính là Côn Lôn Kính.
Đây là một trong Thập Đại Thần Khí, chí bảo vô thượng của Tiên tộc, bảo vật trấn phái của Đại Liên Minh Dị tộc, Côn Lôn Kính.
Sở dĩ năm xưa Hiên Viên Hoàng đế luyện chế ra Hiên Viên Thần Kiếm, thật ra cũng có nguyên nhân sâu xa liên quan với Côn Lôn Kính này. Muốn lật đổ nền thống trị của Dị tộc, vậy phải phá tan Côn Lôn Kính, bằng không sẽ không thể nào tiêu diệt được Đại Liên Minh DỊ tộc, Nhân tộc không thể nào quật khởi.
Hiên Viên Thần Kiếm luyện thành. Hiên Viên Hoàng đế dùng nó đánh thắng bảy trận liên tục, cuối cùng hoàn toàn đánh nát Côn Lôn Kính.
Thần khí có Khí Linh. Côn Lôn Kính vỡ nát kia trải qua vô số vạn năm dần dần hồi phục một tia thần lực. Sau đó nó bị tu sĩ phát hiện, đặt tên là Hạo Thiên Kính, sau bao lưu lạc rốt cục tới tay Vô Sinh lão tổ.
Lão có mất không tròng, có bảo bối trong tay mà không biết, chỉ xem nó như pháp bảo thập giai Hạo Thiên Kính mà thôi. Dưới một kiếm Hiên Viên Kiếm của Dư Tắc Thành khi nãy, kính này nhớ lại chuyện xảy ra từ vô số vạn năm trước, lập tức khôi phục bàn năng Thần khí.
Nhưng nó cũng thật không ngờ Hiên Viên Thần Kiếm chỉ ở cách đó vài vạn dặm. Thần khí có Khí Linh, lập tức vô số lực Thần Uy hội tụ, sau đó ào ạt xông tới.
Chỉ trong thoáng chốc, trận chiến đã thay đổi hoàn toàn. Hiện tại là hai món Thần khí vô thượng của Nhân tộc và Tiên tộc chiến đấu với nhau, lực Thần Uy của Hiên Viên Thần Kiếm chiến Côn Lôn Kính.
Dư Tắc Thành và Vô Sinh lão tổ đứng ngơ ngác trên mặt biển, chăm chú quan chiến, trở thành khán giả.
Từ xưa tới nay vẫn có lời đồn thế giới Thương Khung có Thập Đại Thần Khí chấn nhiếp thiên hạ.
Trong Thập Đại Thần Khí này, Dư Tắc Thành chỉ biết tên tuổi lai lịch của bảy món.
Đệ nhất Thần khí chính là Hiên Viên Thần Kiếm, chí bảo của Nhân tộc, do Hiên Viên Hoàng đế luyện chế. Ngài dùng Hiên Viên Thần Kiếm này đánh nát Côn Lôn Kính, lật đổ nền thống trị của Đại Liên Minh Dị tộc, giúp cho Nhân tộc quật khởi, được đời sau phán định là thiên địa đệ nhất chí bảo.
Hiên Viên Thần Kiếm, vung lên giáng xuống một kiếm, thiên địa biến hóa tùy tâm, chỉ cần tâm động, vạn vật tự sinh.
Đệ nhị Thần khí. Bàn cổ Phủ. Thật ra nó mới là đệ nhất Thần khí. chẳng qua hiện tại Nhân tộc thống trị thiên hạ. cho nên Hiên Viên Thần Kiếm mới được đưa lên thành đệ nhất Thần khí.
Theo lời đồn, Bàn cổ Đại Thần chém tan Hỗn Độn, chế tạo thiên địa, sáng chế ra vô thượng Thần khí này trên thế giới Thương Khung.
Đời sau có rất nhiều học già kiểm chứng, thấy Thần khí này chỉ là lời đồn vô căn cứ, cái gọi là Bàn Cổ chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nhưng vào thời của Yêu tộc, thời của Đại Liên Minh DỊ tộc, Bàn Cố Phủ vẫn được kẻ thống trị thừa nhận, người người cúng tế, cho nên rất nhiều đại nho Nhân tộc cho rằng Thần khí này tồn tại thật sự.
Đệ tam Thần khí. Côn Lôn Kính, là vô thượng chí bảo của Tiên tộc. Tiên tộc thống trị thiên địa, tập hợp lực lượng của tám mươi mốt Dị tộc tế luyện mà thành. Bọn chúng từng dùng chí bảo này đánh bại chí bảo của thượng cố Yêu tộc là Đông Hoàng Chung, thay trời đổi đất. thành lập nên Đại Liên Minh DỊ tộc.
Côn Lôn Kính ẩn chứa ba ngàn tiểu thế giới, trong ba ngàn tiểu thế giới Thanh Quang này lại ân chứa tám mươi mốt đại thế giới Hỗn Nguyên, tùy sinh tùy diệt. Xuất ra một đòn kết hợp lực lượng ba ngàn tiểu thế giới, hóa thành Côn Lôn phong, vô địch thiên hạ.
Đệ tứ Thần khí. Đông Hoàng Chung, vô thượng chí bảo của Yêu tộc. Yêu tộc nhờ vào bảo bối này hủy diệt nền thống trị trên mặt đất của Cự Nhân Thái Thản nhất tộc, từ đó khống chế thiên địa hàng ngàn vạn năm.
Diệu dụng thần kỳ của Đông Hoàng Chung thế nào, rốt cục đã đắm chìm trong dòng sông lịch sử.
Tuy rằng Đông Hoàng Chung bị Côn Lôn Kính đánh nát, bất quá Thần khí của Khí Linh bất diệt bất hủ. Hiện tại nhất định nó đang ở một nơi nào đó âm thầm lặng lẽ khôi phục, tương lai nhất định sẽ trở lại nhân gian.
Đệ ngũ Thần khí. Định Hài Châm. Thần khí này là do Đại Vũ Thần Đế mang từ trên Tiên Giới xuống, đê trấn áp Thập Long Hải tộc, tiêu trừ họa lũ lụt. còn gọi là Định Hài Thần Châm. Có châm này ở đây, không còn họa lũ lụt Diệt Thế như trước nữa.
Theo lời đồn, châm này có thể hóa lớn hóa nhỏ, nậng khoảng mười vạn tám ngàn cân.
Đệ lục Thần khí. Luyện Yêu Hồ, là nguồn gốc sinh ra Yêu tộc. Lời đồn là do Hằng cổ Đại Thần Nữ Oa lưu lại, vạn yêu sinh ra trong hồ này, tiêu diệt nền thống trị của Cự Nhân Thái Thán nhất tộc, chiếm cứ thế giới Thương Khung, bắt đầu thời kỳ Hồng Hoang.
Đệ thất Thần khí. Nữ Oa Thạch, nghe nói vào thời kỳ Thái Thản nhất tộc diệt vong, dùng chí bảo của chúng phá nát thiên địa, trời sụp đất lỡ.
Nữ Oa thu thập Ngũ Thài thạch để vá trời, còn một chỗ cuối cùng không thể vá được, bà bèn hy sinh thân mình, dùng thân mình để vá trời. Bầu trời được vá hoàn chinh, thân tàn của bà hóa thành thần thạch, chính là Nữ Oa thạch.
Lại có lời đồn, Tiên tộc sinh ra từ Nữ Oa thạch này, còn có lời đồn khác, Nhân tộc cũng là như vậy. Các đại nho đời sau nhất trí nhận định, thuyết thứ hai mới là chân lý, Nhân tộc là do Nữ Oa hóa thành, thống trị thiên địa, phù hợp Thiên Đạo, thiên kinh địa nghĩa.
Nghe nói còn có ba món Thần khí khác, tổng cộng là Thập Đại Thần Khí. nhưng ba món này, ngay cả tên Dư Tắc Thành cũng không biết.
Thật ra những thứ này cũng không hẳn là Thần khí. mà là đại biểu cho từng thời kỳ bắt đầu rồi diệt vong, từng chúng tộc hung thịnh rồi tàn lụi. Thần khí hung. Thần khí diệt, đại biểu cho chủ nhân thiên địa này đã đổi.
Xa xa, lực Thần Uy của Hiên Viên Thần Kiếm mạnh mẽ ngút trời, Côn Lôn Kính phát ra hào quang chín sắc, hai bên tiến hành va chạm kịch liệt.
Dư Tắc Thành và Vô Sinh lão tổ hoàn toàn không thể phi hành, chỉ có thể đứng trên mặt biển nhìn biến hóa đáng sợ này. Đối với bọn họ, chiến đấu như vậy hoàn toàn không thể nhúng tay.
Xung đột giữa hai món Thần khí đã kết thúc nhanh chóng, tình huống cụ thể thế nào, Dư Tắc Thành hoàn toàn không thể thấy rõ, tuy nhiên kết quả cũng rõ ràng.
Lực Thần Uy của Hiên Viên Thần Kiếm vẫn ngạo nghễ xung thiên, Côn Lôn Kính hóa thành tro bụi. Chỉ sau một đòn, Hiên Viên Thần Kiếm thắng, Côn Lôn Kính diệt.
Lực Thần Uy của Hiên Viên Thần Kiếm dường như dạo một vòng xung quanh Dư Tắc Thành và Vô Sinh lão tổ, giống như Cường giả vừa giảnh thắng lợi diễu võ dương oai, thể hiện chính mình. Sau vài lần hô hấp, lực Thần Uy của Hiên Viên Thần Kiếm mới lặng lẽ tiêu tan.
Sau khi nó biến mất. nơi Côn Lôn Kính tan nát chợt có cơn trốt xoáy nổi lên, tro bụi ngưng tụ, dần dần xảy ra biến hóa. Côn Lôn Kính xuất hiện trở lại, nó là Thần khí. diệt trăm lần cũng không biến mất, tự động khôi phục.
Bất quá lần này xuất hiện, Côn Lôn Kính không còn chút uy nghiêm nào của pháp bảo thập giai, nhìn qua chỉ là một món pháp khí phố thông tới cực điểm, thậm chí không thể gọi là pháp bảo.
Hiện tại nó ảm đạm không ánh sáng, giống như cây khô, không có chút linh khí.
Côn Lôn Kính này năm xưa đã bị Hiên Viên Kiếm đánh trọng thương, hiện tại chỉ là một trong những mảnh vỡ năm xưa ữài qua biết bao nhiêu năm mới dần dần khôi phục lại, lần này bị Hiên Viên Thần Kiếm đánh cho một đòn nữa, lại trọng thương.
Trong khoảnh khấc này, Dư Tắc Thành và Vô Sinh lão tổ động cùng một lúc, chính là tranh đoạt Côn Lôn Kính. Đây là một trong Thập Đại Thần Khí. vô thượng chí bảo của Tiên tộc. Tuy rằng hiện tại nó vô cùng ảm đạm. trọng thương tan nát, nhưng dù sao cũng là Thần khí.
Nháy mắt hai người bạo phát lực lượng hùng mạnh nhất để tranh đoạt Côn Lôn Kính.
Thay vì tranh cướp cùng đối phương, chẳng bằng chém lão một kiếm chết cho rồi, cũng sẽ lấy được Thần khí. Dư Tắc Thành nhanh chóng khởi động Sát Na Quang Hoa, thời gian tạm dừng, để có thể đánh chết Vô Sinh lão tổ, cướp lấy Côn Lôn Kính.
Kiếm quang vừa chém ra, thân hình Vô Sinh lão tổ chớp lên một cái, hóa ra đệ nhị nguyên thần, Thân Ngoại Phân Thân, bản thể lão đột phá thời gian tạm dừng phóng vút lên cao, dùng chính Thân Ngoại Phân Thân này đón đỡ một kiếm của Dư Tắc Thành. Coi như hy sinh phân thân, mượn cơ hội đột phá ngắn ngủi này niệm pháp chú thu hồi Côn Lôn Kính.
Trước này Côn Lôn Kính ở trong tay Vô Sinh lão tổ, lão vẫn tường nó là Hạo Thiên Kính, đã tế luyện tới mức Tâm Bảo Hợp Nhất. Tuy rằng hiện tại Côn Lôn Kính khôi phục nguyên trạng, nhưng tâm huyết cảm ứng trước kia vẫn còn sót lại, lập tức Vô Sinh lão tổ niệm pháp chú thu hồi, Côn Lôn Kính hóa thành một đạo kim quang, bị lão thu vào trong tay.
Côn Lôn Kính rơi vào tay Vô Sinh lão tổ, Thần khí chính là Thần khí. không ngờ thời gian tạm dừng mất đi hiệu lực, lão bật cười vang.
Dư Tắc Thành cũng cười, thầm niệm pháp chú. Chu Câu Tử, Cửu Thiên Đạp Ca, Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao của mình đều bị Hạo Thiên Kính thu lấy, nhưng hiện tại Côn Lôn Kính không phải là Hạo Thiên Kính trước kia, vừa mới khôi phục nguyên trạng, lại bị Hiên Viên Thần Kiếm đánh trọng thương. Tuy rằng là Thần khí. nhưng hiện tại là khoảnh khắc mà nó yếu ớt nhất, hoàn toàn không còn uy lực của pháp bảo thập giai.
Lập tức Dư Tắc Thành cảm ứng được khí tức pháp bảo phi kiếm của mình, hắn thầm niệm pháp chú thu chúng trở về.
Ba món pháp bảo phi kiếm kia lập tức giãy dụa thoát ra khỏi Côn Lôn Kính. Chẳng những chúng giãy dụa chính mình, còn giãy cả Côn Lôn Kính theo.
Côn Lôn Kính lập tức rời tay Vô Sinh lão tổ bay ra, nhưng bay tới nửa đường lập tức đứng yên bất động, lơ lửng ở khoảng giữa hai người. Sau đó Côn Lôn Kính không ngừng chạy qua chạy lại, bởi vì cả hai đang thi pháp cướp đoạt, cố gắng kéo nó về phía mình.
Nháy mắt Dư Tắc Thành và Vô Sinh lão tổ hình thành cục diện đối chọi, một người dựa vào cảm ứng tâm huyết, người kia dựa vào pháp bảo phi kiếm của mình, ra sức tranh đoạt Côn Lôn Kính.
Hai người ra sức kéo mạnh, chợt nghe một tiếng rắc vang lên, nháy mắt Côn Lôn Kính biến hóa, trở thành một thứ giống như một luồng thủy ngân. sau đó chia ra làm hai Côn Lôn Kính.
Một Côn Lôn Kính có dáng vẻ cổ kính tao nhã, Dương khí sung túc, chiếm chừng sáu thành bản thể của Côn Lôn Kính trước kia, chính là Dương Kính. Côn Lôn Kính còn lại thanh tú tự nhiên, linh quang bắn ra tứ phía, âm khí dày đặc, chiếm bốn thành còn lại, hóa thành Âm Kính.
Côn Lôn Kính biến thành hai chiếc âm dương, mỗi người một chiếc.
Dương Kính rơi vào tay Dư Tắc Thành. Âm Kính rơi vào tay Vô Sinh lão tổ.
Dư Tắc Thành thét lớn:
- Lưu lại cho ta!
Lập tức một vầng dương xuất hiện như mặt trời đứng bóng, trồi lên khỏi mặt biển. Đây là Hằng Cổ Nhật Nguyệt hóa thành phi kiếm thập giai, chuẩn bị chém tới Vô Sinh lão tổ.
Vô Sinh lão tổ quay đầu bỏ chạy, Thần khí đã lấy được, đối phương hùng mạnh quá, chạy trước rồi hãy tính.
Dư Tắc Thành lập tức đuổi sát theo sau, quyết đoạt Thần khí. trọng bảo như vậy không thể để vuột khỏi tay.
Thình lình lúc này Hồng Lâm Chân Quân phi thân lên cao, cất tiếng rống to:
- Lão tổ chạy mau...
Lập tức y ngăn cản trước mặt Dư Tắc Thành, hóa thành vạn đạo hồng quang, nhưng chỉ là vô ích. Trước vầng dương của Dư Tắc Thành, nháy mắt tiêu tan.
Bất quá Dư Tắc Thành bị y ngăn cản chậm mất một nhịp, Vô Sinh lão tổ đã chạy ra ngoài vạn trượng.
Hắn bèn dốc hết toàn lực đuổi theo, kẻ chạy người đuổi nhanh như điện chớp, bắt đầu rượt đuổi ở địa vực Thiên Nam.
Trong cuộc rượt đuổi này, Dư Tắc Thành đuổi chừng hàng chục vạn dặm. đuổi theo Vô Sinh lão tô tới cửa ài địa vực gần Lư châu, sau đó chạy sang địa vực Mạc Bắc. Sau khi Dư Tắc Thành qua cửa ài địa vực, không còn thấy bóng dáng Vô Sinh lão tổ đâu nữa, đành nuối tiếc bỏ cuộc.
Dư Tắc Thành hậm hực quay về Hiên Viên kiếm phái. Cuộc chiến này coi như chấm dứt, vô số đệ tử Hiên Viên kiếm phái đang quét dọn chiến trường, cuộc chiến này bọn họ đại thắng.
Lần di này Dư Tắc Thành sử dụng phi kiếm thập giai, rất nhiều tu sĩ cả người lẫn bảo cùng tan tác. Những phi kiếm pháp bảo vỡ nát chỉ có thể dùng làm nguyên liệu luyện bảo.
Nhưng sau khi đại chiến chấm dứt, tổng kết những của cài do đám tu sĩ bị đánh chết lưu lại đã khiến Dư Tắc Thành kinh ngạc sững sờ. Đây đâu phải là tới cướp bóc, mà là tới để hiến bảo.
Kiểm kể sau cuộc chiến, chiến lợi phẩm thu được như phi kiếm, pháp bảo, phi xa, đan dược... nhiều không kể xiết, có thể nói là chất đống như núi.
Chuyện khiến Dư Tắc Thành vui mừng chính là trong đó có chừng hai mươi chín phi kiếm cửu giai, năm mươi bốn món pháp bảo cửu giai, còn có một món Tiên Thiên Linh Bảo, có thể nói thu hoạch vô số.
Sau cuộc chiến này tên tuổi Dư Tắc Thành chấn động đại lục Thương Khung, thiên hạ lưu truyền.
Ba ngày sau, Bất Ngôn tông phát ra thông cáo, rằng Diệt Độ Chân Quân đã được Bất Ngôn tông bình là thiên hạ đệ nhất nhân.
Thiên hạ đệ nhất nhân là uy danh tới bậc nào, trong lúc nhất thời vô số môn phái đồn đãi lan truyền, có kẻ không phục, có người sùng bái, có kẻ căm phẫn, có người ngưỡng mộ, mỗi người mỗi vẻ.
Dư Tắc Thành thừa biết danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân này chính là kế giá họa vô cùng khéo léo của Bất Ngôn tông, để trả thù cho tên Nguyên Anh Chân Quân bị mình đánh chết.
Thanh danh chỉ là vật ngoại thân, có danh hiệu này, sẽ dẫn tới vô số người khiêu chiến, cũng có nghĩa sẽ xuất hiện vô số phiền phức.
Bất quá Dư Tắc Thành chỉ cười xòa, không thèm để ý, mình đứng ở đây, tới tên nào mình giết tên đó.
Ngoại trừ hư danh kia, thu hoạch về vật chất phen này không cần phải nói. Sau đại chiến lần này, mấy vạn tu sĩ Trúc Cơ của địch không còn sống sót tên nào, mấy ngàn Kim Đan Chân Nhân chỉ chạy thoát được bảy tên, bốn trăm hai mươi bày Nguyên Anh Chân Quân trốn thoát sáu mươi ba tên. năm mươi hai Chân Nhất Thần Quân chỉ thoát mười sáu tên. tổng cộng có tám mươi sáu tu sĩ chạy trốn.
Đó là nhờ lúc cuối cùng Vô Sinh lão tổ kịp thời ngăn cản, mới khiến cho có nhiều người trốn thoát như vậy, bằng không đã bị Dư Tắc Thành dần dần diệt hết không còn một mống.
Bất quá sau khi đại chiến kết thúc, Dư Tắc Thành kiểm kể thu hoạch xong xuôi, quan sát ghi chép của thủy kính về cuộc chiến, hắn mới phát hiện ra muốn giết chết hết địch nhân là không có khả năng.
Cường giả trong thiên hạ vô số, bảy tên Kim Đan Chân Nhân chạy trốn được là nhờ sau khi bị Dư Tắc Thành giết chết trên chiến trường, sử dụng thuật chết thay, chờ Dư Tắc Thành đuối giết đám tu sĩ còn sống, bọn chúng sống lại, trà trộn vào đại quân mà chạy, nhờ vậy mới có thể sống sót.
Trong số đám Nguyên Anh Chân Quân. Phản Hư Chân Nhất, có kẻ cũng có thuật chết thay, ung dung thoát khỏi, có kẻ lúc chạy trốn, chạy ngược về phía Hiên Viên kiếm phái, sau đó lẫn vào đám đông lăng lẽ rút đi.
Có kẻ sử dụng bí pháp hoàn toàn biến mất, lặng lẽ đào tẩu. Có kẻ vừa bắt đầu cuộc chiến đã nhanh chóng rời khỏi, biết trước nguy hiểm.
Thậm chí còn có kẻ thừa lúc đại chiến đục nước béo cò, lén lút tiềm nhập Hiên Viên kiếm phái, chạy khắp noi trộm cắp một phen, sau đó mới rời khỏi. May là Dư Tắc Thành có kinh nghiệm với những chuyện này, hắn cũng đã từng trộm qua vài môn phái, cho nên nhà mình phòng thủ nghiêm ngặt, không có tổn thất gì đáng kể.
Nói cách khác, cho dù không có Vô Sinh lão tổ ngăn cản, Dư Tắc Thành cũng không có khà năng giết sạch bọn chúng.
Uy danh thiên hạ đệ nhất nhân truyền xa, đại chiến chấm dứt bắt đầu nghỉ ngơi bồi dưỡng.
Theo ý tường trước kia của Dư Tắc Thành, vốn hắn định đánh luôn tới ổ liên minh Lục Kiếm, hoàn toàn diệt vong bọn chúng.
Nhưng ở Hiên Viên kiếm phái hiện tại, ngoại trừ mình có chiến lực dũng mãnh ra, môn hạ đệ tử toàn là Kim Đan Chân Nhân, đang cảm ngộ sau trận chiến cùng Tâm Kiếm Thiền Tông, có khả năng thăng tiến Nguyên Anh. thời điểm này thật sự không thích hợp đại chiến với kẻ thù.