Bạch Vũ cư sĩ kia lúc vừa lên tiếng đã dùng uy áp Kim Đan ép tới Dư Tắc
Thành. Dư Tắc Thành vận kiếm khí cuồn cuộn đối mặt cùng y, không chút e
ngại. Uy áp giữa hai bên vừa va chạm, lập tức Dư Tắc Thành biết y bất
quá chỉ là Kết Đan sơ cấp, không đáng lo ngại. Từ sau trận chiến ở động
Ma La lòng can đảm của Dư Tắc Thành tăng lên rất nhiều, không hề e ngại
Kim Đan Chân Nhân.
Bạch Vũ cư sĩ kia nổi giận đùng đùng, vốn muốn ỷ lớn hiếp nhỏ nhưng nghĩ tới Hiên Viên kiếm phái sau lưng Dư Tắc
Thành, nghĩ tới Kiếm Phong tử trong truyền thuyết, dũng khí lập tức tiêu tan, vung tay áo nói:
- Kiếm Phong tử, không thể nói lý.
Sau đó xoay người rời đi. Dư Tắc Thành quát lui Kim Đan Chân Nhân, sau đó quay lại nhìn tên đệ tử Đoạn Tụ tông kia hỏi:
- Có dám thử với ta chăng?
Người nọ nhìn chằm chằm Dư Tắc Thành, vẻ mặt đỏ bừng, chợt nói:
- Đại ca à, huynh đẹp trai quá đi hay là hai ta kết giao nhé, ta rất sùng bái huynh...
Vừa nghe câu này, suýt chút nữa Dư Tắc Thành ngã lăn ra đất hôn mê. Hắn
quay nhìn lại, vẻ mặt cả bọn đệ tử Đoạn Tụ tông lúc này ửng đỏ như hoa
đào, tên nào tên nấy nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mắt đưa tình. Dư Tắc
Thành lập tức nổi da gà toàn thân, vội vàng quay người bước đi. Cho dù
đối mặt với rừng đao núi kiếm. Dư Tắc Thành cũng không hề sợ hãi, nhưng
gặp phải bọn người đáng sợ này. Dư Tắc Thành không thể không lui bước.
Lúc này có người kêu lớn:
- Mở cửa, mời các vị vào ngồi, chuẩn bị bắt đầu.
Dư Tắc Thành vội vàng dẫn người tiến vào, hắn muốn trốn tránh đám đệ tử Đoạn Tụ tông kia càng xa càng tốt.
Dư Tắc Thành vừa định đưa mọi người tiến vào, Mộc Tư Y chợt lấy linh thạch ra nói:
- Muốn vào nơi này xem cắm hoa, mỗi người phải nộp ba viên linh thạch trung phẩm.
Dứt lời bèn nộp linh thạch. Hai tên đệ tử Thủy Vân tông tự giác lui lại,
hai người bọn họ không đủ tư cách, vào nơi này chỉ tổ lãng phí linh
thạch mà thôi.
Ba người Dư Tắc Thành tiến vào, hội trường này sử
dụng kỹ thuật không gian, rộng lớn vô cùng, có khoảng bốn, năm trăm ghế
ngồi. Hiện tại đã có chừng trăm người ngồi xuống, ai nấy đều đang mỏi
mắt chờ mong.
Mộc Tư Y nói:
- Bọn người Đoạn Tụ tông thật là ghê tởm.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Hết sức kinh khủng.
Mộc Tư Y cười lạnh lùng:
- Ghê tởm còn hơn cả cái chết. Có thứ này làm lá chắn không ai hạ sát thủ với chúng. Chỉ cần tỏ ra ghê tởm một chút, có thể hóa giải nguy cơ,
thoát được một mạng, quả thật là xuất sắc.
- Phân Phương Giải Ngữ môn ta có thể kết giao với tất cả người trong thiên hạ chỉ có Đoạn Tụ
tông này là chúng ta không thể kết giao.
Dư Tắc Thành yên lặng
suy nghĩ, quả thật đúng là như vậy. Vừa nhìn thấy ánh mắt đưa tình õng
ẹo của đối phương, mình đã lập tức rời khỏi, coi như hóa giải sự tình,
đây quả thật là một thủ đoạn tự bảo vệ mình hết sức cao siêu.
Lúc này chợt nghe Mộc Tư Y nói:
- Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi Tô muội muội bắt đầu cắm hoa.
Chỉ thấy trên bình đài chợt sáng, một nữ tử ngồi trên xe lăn được người đẩy ra. Làn da nàng trắng toát mịn màng, dung mạo thanh tú, tuy rằng không
lộ vẻ gì nhưng ẩn chứa cảm giác bi thương trầm lặng, quả thật giống như
một đóa hoa lan lặng lẽ nở ra trong u cốc, không người thưởng thức.
Trước mặt nàng có một bình hoa đây là Hạ Diêu Thanh Từ bình, là loại bình hoa thượng hạng. Nàng nhìn bình hoa, quan sát xung quanh một chút, bất chợt giơ tay lên. Một nữ tử đứng sau lưng nàng lập tức đưa tới một nhánh hoa hồng, nàng đón lấy cắm vào bình.
Sau đó nàng lại vươn tay ra, nữ tử sau lưng lại đưa tới một đóa mẫu đơn, nàng lại cắm đóa mẫu đơn vào bình.
Đóa hoa này vừa cắm xuống, Dư Tắc Thành cảm giác như từ bình hoa kia xuất
hiện một lực lượng không thể diễn tả bằng lời, dường như ẩn chứa lực
Thiên Đạo vô tận khiến người ta chấn động khôn tả.
Tô Uyển Ngôn
bắt đầu cắm hoa, từng đóa từng đóa hoa theo tay nàng được cắm vào bình.
Dư Tắc Thành xem đến nỗi xuất thần, rất lâu không nói, hoàn toàn chìm
đắm trong cảm giác hiện tại. Trong mắt hắn, Tô Uyển Ngôn không phải đang cắm hoa, hắn chỉ thấy nơi đó lưu chuyển lực Thiên Đạo, vũ trụ phát
khởi, vạn vật sinh ra, ngân hà lưu chuyển, quả là chân nghĩa của thiên
địa.
Dư Tắc Thành hoàn toàn thừ người ra tại chỗ không thốt được
nên lời, chỉ có say sưa quan sát.Từng đóa hoa cứ như vậy được Tô Uyển
Ngôn cắm vào bình. Đến ba đóa hoa sau cùng, mỗi một đóa hoa. Tô Uyển
Ngôn cắm trong thời gian một khắc, rốt cục mới cắm xong. Đến khi đóa hoa cuối cùng đã được cắm vào bình, nàng thở ra một hơi dài, gật gật đầu,
nữ tử sau lưng lập tức đẩy nàng vào trong.
Lúc này Dư Tắc Thành mới tỉnh lại, thở hổn hển nói:
- Hay, hay, hay quá, ta phải nâng cao cảnh giới, ta cũng phải bế quan, ta sắp đạt tới cảnh giới Linh Tịch trung cấp.
Lần này xem nàng cắm hoa, lập tức khiến Dư Tắc Thành có điều sở ngộ. Trước
đây Dư Tắc Thành đại chiến Mã Khuê, giết chết hấp thu lực bản nguyên của y, khiến cho tu vi Dư Tắc Thành đã có thăng tiến. Hiện tại gặp dịp đốn
ngộ tại đây, tức thì có thể nâng cao cảnh giới.
Mộc Tư Y nghe vậy mừng rỡ vô cùng, nhưng Dư Tắc Thành chưa thể rời khỏi nơi này, bởi vì
chuyện tranh chấp mua bình hoa còn chưa xong, mình phải mua nó cho Thủy
Vân tông mới được.
Cắm hoa kết thúc, mọi người lục tục giải tán.
Cuối cùng trong đại sảnh chỉ còn lại bốn, năm nhóm người, những người
này đều muốn mua được bình hoa đã cắm.
Lúc này nữ tử trợ giúp Tô Uyển Ngôn khi nãy bước ra nói:
- Được rồi, các vị tiên trưởng, đây là bước cuối cùng, tranh mua bình
hoa. Dựa theo quy củ, ai trả giá cao. bình hoa này sẽ thuộc về người đó.
Mộc Tư Y nói:
- Người này là bảo mẫu của Tô muội muội, có được thần thông Tha Nhân
Thông (tư tưởng liên thông với người khác), cho nên chỉ có nàng ta mới
có thể phối hợp cắm hoa với Tô muội muội đạt tới mức độ lưu loát tuyệt
đối.
- Bình hoa đã cắm không còn cảm giác ảo điệu tuyệt luân như
khi đang cắm, chỉ có ý nghĩa tượng trưng. Trước kia giá của nó chỉ vào
khoảng năm vạn linh thạch, vì phòng ngừa người khác nâng giá vô tội vạ,
cho nên mọi người đã thỏa thuận từ trước bình hoa này sẽ thuộc về ai,
lần thỏa thuận này thuộc về Bạch Vũ cư sĩ.
Dư Tắc Thành gật gật
đầu, hiện tại hắn đang nóng lòng trở về tu luyện không còn lòng dạ nào
cò kẻ mặc cả, bèn buột miệng kêu lên:
- Năm mươi vạn linh thạch.
Dư Tắc Thành vừa dứt lời, cả Mộc Tư Y và Liễu Toàn Cơ đều biến sắc. Đặc
biệt là Liễu Toàn Cơ, Thủy Vân tông tích cóp linh thạch không dễ chút
nào, tất cả gia sản bất quá chỉ có sáu mươi vạn linh thạch, vốn đã dự
tính chỉ tốn mười vạn linh thạch đã là giá cao, không ngờ Dư Tắc Thành
lập tức hét lên năm mươi vạn, khiến cho sắc mặt nàng tái nhợt.
Những đối thủ cạnh tranh chủ yếu, bất kể là Bảo Di Ninh hay Bạch Vũ cư sĩ, ai nấy đều biến sắc. Bạch Vũ cư sĩ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Năm mươi lăm vạn linh thạch.
Dư Tắc Thành lập tức nói:
- Một trăm vạn linh thạch.
Sau đó hắn truyền âm nói với Bạch Vũ cư sĩ:
- Ngươi trả thêm một linh thạch, ta lập tức chắp tay nhường.
Sắc mặt Bạch Vũ cư sĩ lúc này đã hoàn toàn trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn Dư Tắc Thành, sau đó vung tay đứng dậy mắng:
- Quả là Kiểm Phong tử, không thể nói lý.
Sau đó xoay người rời khỏi.Đám đệ tử Đoạn Tụ tông cũng theo y rời khỏi Bảo Di Ninh đi sau cùng, chợt quay đầu lại:
- Tiểu ca mạnh quá, ta rất thích ngươi...
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Ta chỉ thích nữ nhân, không có hứng thú với nam nhân.
Bảo Di Ninh nói:
-Người ta là nữ nhân mười phần, còn là xử nữ, không tin ngươi sờ thử xem...
Dứt lời nàng ưỡn ngực bước lại gần Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành đưa tay bóp
mạnh, lập tức Bảo Di Ninh phát ra một tiếng thét chói tai ra sức giãy
tránh bàn tay Dư Tắc Thành, sau đó liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái đầy
oán hận, vội vã rời khỏi.