Tiên Ngạo

Chương 397: Chương 397: Xem Cắm Hoa Ngộ Đạo (Thượng)






Thì ra bọn Thạch Đại phu tới đây mục đích là muốn mua bình hoa hoàn mỹ sau khi Tô Uyển Ngôn đã cắm xong. Sau mỗi lần Tô Uyển Ngôn cắm hoa kết thúc, tuy rằng bình hoa ấy không có tác dụng gì nhiều, nhưng sẽ có rất nhiều người tu tiên bỏ tiền ra mua về hoặc chậm rãi quan sát lãnh hội ý cảnh trong đó hoặc làm lễ vật tặng người khác.

Mọi người tiến vào lầu ngang qua một hành lang có một dãy cửa sổ nhìn ra xa, cảnh sắc bên ngoài rực rỡ muôn màu muôn vẻ chẳng khác tranh họa. Chỉ thấy trong lầu vô cùng tráng lệ đường hoàng, sàn lầu được lát bằng ván gồ cây liễu, trên được trải một lớp thảm có hoa văn màu đỏ đậm, vách cũng bằng ván gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo.

Được người dẫn đường, mọi người tới trước cửa vào của một hội trường, đã có rất nhiều người tu tiên chờ sẵn ở đó, trong đó còn có ba vị Kim Đan Chân Nhân.

Mọi người cũng cùng nhau chờ ở đó. Thạch Đại phu nói:

- Tắc Thành này, năm phái Tây Lĩnh chúng ta từ sau họa trời lần đó... ôi... mãi tới bây giờ vẫn không thu được đệ tử có Linh Cản. Có thể nói toàn bộ người tu tiên miền Nam cổn châu đã xuất hiện dấu hiệu đứt quãng truyền thừa trong hai mươi năm qua, trẻ con mới sinh, không hề có Linh Căn. Thời gian gần đây mới dần dần có dấu hiệu khôi phục lại.

- Đây là mối họa tâm phúc của chúng ta mà Thần Long tu tiên liên minh ở phía Nam. Ảo Hải Lục Hòa Hội ở phía Bắc vốn là kẻ địch trước nay của chúng ta, trong mấy năm qua không ngừng công kích chúng ta chẳng khác tằm ăn rỗi. Bọn chúng đánh trường kỳ cùng chúng ta như vậy, chỉ cần ba mươi năm nữa, năm phái Tây Lĩnh chúng ta sẽ vì thiếu hụt nhân tài mà diệt vong môn phái.

- Nếu kéo dài như vậy quả thật không tốt, kẻ ủng hộ sau lưng chúng ta ở cổn châu chính là trung môn Diệu Hóa tông. Cho nên chúng ta muốn khẩn cầu Diệu Hóa tông ra mặt điều đình giùm chúng ta. Chỉ cần một câu nói của bọn họ, cho chúng ta thời gian hai mươi năm, vậy sẽ không có vấn đề gì nữa.

- Nhưng nhờ người ta nói giúp cũng không thể không có gì, làm sao cũng phải có chút ý tứ. Ta đã hỏi thăm nhiều nơi, đối phương thích bình hoa đã cắm của Tô gia cho nên chúng ta tới đây mua.

- Năm xưa Thủy Nhược Hoành có quan hệ rất tốt với lão gia chủ Tô gia, cho nên chúng ta không thể không dẫn lão theo, nhờ vào giao tình của lão tới mua bình hoa. Lần trước không mua được, cho nên Thủy sư thúc bị kích thích, bệnh tình càng trở nên trầm trọng hơn trước.

Dư Tắc Thành nói:

- Thì ra là như vậy, đúng rồi Thạch Đại thúc, hiện tại ai là Chưởng tông Thủy Vân tông?

Thạch Đại phu đáp:

- Vân Phàm Chân Nhân Vân Tức Lai.

Dư Tắc Thành hỏi tiếp:

- Vậy hiện tại Tùng Tuyền Chân Nhân ra sao? Đúng rồi, Bạch Hà Tích Bạch Đại ca thế nào rồi?

Thạch Đại phu đáp:

- Tùng Tuyền Chân Nhân mười bảy năm trước tu luyện Bích Thủy Đông Lưu Chí Thử Hồi đạt tới cảnh giới đại thành đã bế quan xung kích cảnh giới Nguyên Anh. Nếu lão có thể tu luyện thành công, lúc ấy không cần sợ nọ sợ kia nhưng hy vọng này quá xa vời.

- Bạch Đại ca ngươi hiện tại trở thành Đại sư huynh trong đám đệ tử sau này, y có thể coi như một nhân tài.

- ôi, nhớ lại đám nhân tài Lục Phái Thất Tuấn năm xưa, đáng tiếc Linh Dịch Thiên chết vì Càn Ma Linh Tôn giáo bị diệt môn, Mục Phương Hạ, Thủy Tiệm Sinh chết trong họa trời Tây Lĩnh, Vân Tử Trang ra đi không thấy trở về, Mã Vân Minh, Hạc Lan San tử trận hiện tại phải nhờ vào Bạch Đại ca ngươi chống đỡ cục diện, không người nối nghiệp...

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:

- Hiện tại tu vi Thạch Đại thúc thế nào?

Thạch Đại phu đáp:

- Cảnh giới Linh Tịch cao cấp, tu luyện trăm năm cũng không tiến thêm, vốn tu vi đã đủ, nhưng thiếu đốn ngộ kích thích, chỉ là một chút, nhưng không thể đột phá được cảnh giới. Đời này của ta chỉ là như thế, không có khả năng tiến thêm.

Dư Tắc Thành lấy một viên đan dược ra đưa cho Thạch Đại phu, truyền âm nói:

- Đây là Xích Diệu Tử Hà đan, có tác dụng kích thích ngộ đạo.

Thạch Đại phu nghe vậy hai mắt trợn trừng, quên cả truyền âm, lớn tiếng nói:

- Cái gì?!

Dư Tắc Thành gật gật đầu không đáp, Thạch Đại phu run rẩy đưa tay đón lấy, vốn tu vi của lão đã sớm đạt tới trình độ thăng cấp nhưng vẫn còn thiếu một bước vào cửa. Có Xích Diệu Tử Hà đan này, lão có thể đột phá cảnh giới không thành vấn đề.

Dư Tắc Thành lại lấy ra một viên đan dược khác đưa cho Thạch Đại phu:

- Đây là Hiên Viên Kết Đan quả, ăn một viên có thể kết Thành Kim Đan nhưng sau này sẽ không có cơ hội kết Nguyên Anh. Ăn hay không, tùy Thạch Đại thúc quyết định.

Dứt lời đưa cho Thạch Đại phu một viên Kết Đan quả. Thạch Đại phu gần như giật lấy Kết Đan quả từ tay Dư Tắc Thành, vội vàng cho vào túi trữ vật, mặt lão đỏ bừng bừng, mắt lộ tơ máu nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm.

Dư Tắc Thành lại gật gật đầu, lập tức Thạch Đại phu vui buồn lẫn lộn, không ngờ rơi đôi dòng nước mắt, sau đó không nhịn được khóc lớn lên, gương mặt già nua đẫm lệ.

Mọi người xung quanh thấy vậy vô cùng kinh ngạc nhìn sang, không biết đã xảy ra chuyện gì. Dư Tắc Thành cũng không ngăn Thạch Đại phu đôi khi người ta cần phải phát tiết cảm xúc của mình, như vậy sẽ có lợi cho thân thể.

Thạch Đại phu vừa khóc. Thủy Nhược Hoành phía sau cũng đột ngột khóc theo, vừa khóc vừa kể:

- Con của ta ôi, con chết thật là thể thảm... Con à, rốt cục là ai giết con vậy. ta phải báo thù cho con...

Hai lão nhân khóc lớn trong đại sảnh, lập tức khiến cho vô số người khác nhìn sang cười ha hả. Thạch Đại phu khóc một lúc đã tỉnh táo lại, lão vì quá vui mừng mà khóc, giải phóng uất ức chất chứa trong lòng mấy năm qua, lúc này đã bình tâm tĩnh khí lại, bèn nói:

- Tắc Thành này viên Xích Diệu Tử Hà đan kia không cần ăn nữa, ta đột phá rồi! Ha ha ha, cảnh giới Linh Tịch này khác với những cảnh giới khác, có khi tu vi đạt tới cũng không thể đột phá mà cần có đốn ngộ kích thích. Vừa rồi bật khóc, không ngờ ta đã đột phá, không được, ta muốn bế quan lập tức, thăng tiến cảnh giới. Chuyện mua bình hoa lần này đành phải phiền ngươi vậy...

Dứt lời. Thạch Đại phu trả Xích Diệu Tử Hà đan lại cho Dư Tắc Thành:

- Tắc Thành, phiền ngươi. Toàn Cơ, từ giờ trở đi hết thảy phải nghe theo Tắc Thành, nếu như trái lệnh, bang quy xử trí!

Dứt lời lão nhét Xích Diệu Tử Hà đan vào tay Dư Tắc Thành, sau đó xoay người kéo Thủy Nhược Hoành bỏ chạy về nơi ở của mình.

Thật sự là khó thể đoán trước, không ngờ kích thích vừa rồi khiến cho Thạch Đại phu ngộ đạo, không cần uống Xích Diệu Tử Hà đan. Dư Tắc Thành bèn thu hồi vào thế giới Bàn Cổ

Không đúng, lão già này...! Nháy mắt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, đốn ngộ cái rắm, thật sự là lão muốn trút gánh nặng này sang cho mình. Lão thấy mình đi cùng Mộc Tư Y tới đây, cho nên đoán biết mình có thể dễ dàng liên hệ với Tổ Uyên Ngôn mới kiếm cớ rời khỏi, bắt mình lo chuyện mua bình hoa cho lão.

Lão đã tính toán với tích cách của mình, nhất định sẽ hoàn thành việc này thay lão. Một tên đệ tử Trúc Cơ có thể tặng Xích Diệu Tử Hà đan. Kết Đan quả cho người khác, nhân phẩm không cần phải nói, chuyện mà hắn hứa với người khác, chắc chắn có thể hoàn thành, tuyệt đối có thể tin tưởng được.

Vì vậy lão mới giao lại chuyện này cho mình, hơn nữa còn kéo Thủy Nhược Hoành đi. Tuy rằng lão không nói ra nhưng chuyện xảy ra khi trước, có thể lão đã đoán ra hết tám thành.

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, thôi được, lúc trước Thủy Vân tông cũng có chút ân tình với mình, mình hãy hoàn thành chuyện này xem như trả nợ cho bọn họ.

Dư Tắc Thành nhìn sang Mộc Tư Y:

- Chuyện này giao cho nàng, có khó lắm chăng?

Mộc Tư Y nói:

- Bạch Vũ cư sĩ của Đan môn đã định mua số linh thạch này không đủ...

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Thứ khác ta không có, chỉ có linh thạch. Một trăm vạn không đủ thì hai trăm vạn, hai trăm vạn không đủ thì một ngàn vạn, nhất định phải mua cho ta!

Thình Lình bên cạnh có người lên tiếng nói:

- Hừ, thật là phách lối, một ngàn vạn linh thạch, ha ha ngươi có từng thấy qua chưa mà dám khoác lác như vậy...

Dư Tắc Thành nói:

- Chuyện của người ta, loài chó đừng chõ mõm vào

Lập tức có người quát lớn:

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì, ngươi nói cái gì?

Dư Tắc Thành xoay người lại, chỉ thấy có bảy người đang đi tới, trong đó có một nữ tử thanh xuân, mặt như tranh vẽ, mặt ngọc mày ngài như đóa phù dung nở rộ, dáng người nảy nở bốc lửa, dáng đi uốn éo, dung mạo không hề kém hơn Mộc Tư Y.

Phía sau nàng nọ là sáu tên tu sĩ Trúc Cơ, những tên này có chung một đặc điểm, chính là không ra nam không ra nữ, nửa âm nửa dương. Dư Tắc Thành quan sát một lúc, cũng không phân biệt được bọn chúng là nam hay nữ. Hẳn là nam vậy... bọn chúng thân khoác trường bào, trên đó thêu đầy hoa cúc, thế nhưng lại cắt cụt hai ống tay áo trông chẳng ra gì.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dư Tắc Thành, Mộc Tư Y truyền âm nói:

- Bọn chúng là đệ tử Đoạn Tụ tông ở nơi này. Y thị là tử địch của ta, cũng là một trong Lư châu Thập đại danh hoa, Văn Diễm Kim Cúc Bảo Di Ninh.

- Đoạn Tụ tông là tông phái phân ra từ Long Dương tông, dời đến Hoa Đô này đã ngàn năm. Mấy năm trước phái ta chạy đi viện trợ Vô Lượng tông, kết quả bị phục kích, cao thủ tử thương nặng nề. Bọn chúng thừa cơ quật khởi, ngày càng lớn mạnh, đã đạt tới trình độ trung môn, hiện tại đã trở thành đại địch của Phân Phương Giải Ngữ môn ta. Y thị đến đây là muốn gây sự, chủ nhân cẩn thận.

Lúc này Bảo Di Ninh đã uốn éo đi tới nhìn Dư Tắc Thành nói:

- Ta là Đoạn Tụ tông Bảo Di Ninh, xin vấn an tiểu ca, xin hỏi tiểu ca là người phương nào?

Dư Tắc Thành cười đáp:

- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành.

Hắn vừa dứt lời, lập tức Bảo Di Ninh như ngẫm nghĩ gì đó, sau đó cau mày hỏi lại:

- Dư Tắc Thành từng đại phá Diệu Âm môn, đánh chết trên trăm tu sĩ Trúc Cơ ư?

Dư Tắc Thành đáp:

- Chỉ có ba mươi mốt tên mà thôi.

Vừa dứt lời, đám đệ tử Đoạn Tụ tông lúc nãy vừa kêu la lập tức im bặt. Một tên trong đó im được một lúc lại nói:

- Ngươi chỉ giỏi khoác lác, giết ba mươi mốt tu sĩ Trúc Cơ ư, đánh chết ta cũng không tin.

Dư Tắc Thành liếc y một cái:

- Nếu không tin, vậy có thể rút kiếm ra thử. Sinh tử hữu mệnh, ra đây thử xem...

Lập tức tên đệ tử Đoạn Tụ tông kia á khẩu không nói thêm được lời nào, sắc mặt đỏ bừng. Lúc này bên cạnh có một tên Kim Đan Chân Nhân lên tiếng nói:

- Khẩu khí thật là lớn lối...

Người nọ chính là Bạch Vũ cư sĩ của Đan môn, chính y giao cho đám đệ tử Đoạn Tụ tông vốn là địa đầu xà ở đây mua bình hoa cho mình, cho nên hiện tại mới đứng ra vì bọn chúng.

Dư Tắc Thành không chút e ngại, nhìn thẳng mặt Bạch Vũ cư sĩ:

- Tiền bối muốn thử, vãn bối cũng sẽ nghênh tiếp. Hiên Viên kiếm phái ta gặp chiến tất thắng, vĩnh viễn không lùi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.