Tiên Nghịch
Đây là một thanh cổ kiếm rất khó có thể tưởng tượng đến được. Một cỗ hơi
thở yêu dị tràn ngập thanh kiếm này, làm cho người ta không thể chìm
đắm vào trong đó. Một lúc lâu sau, Vương Lâm mới dần thức tỉnh, ánh mắt
chớp động, như vẻ đã hiểu ra điều gì đó.
Ba ngày sau, Đằng Gia Thành phồn hoa có rất nhiều người tu tiên đến đây,
khung cảnh rất là náo nhiệt. Trương Hổ và Vương Lâm đã sớm ra khỏi nhà
trọ, đi dạo xung quanh thành.
Bởi vì muốn bán nhân sâm, cùng Vương Lâm thương lượng một lát, sau đó một mình rời đi.
Vương Lâm tản bộ trong thành, nhìn ngắm hết quầy hàng này đến quầy hàng
khác, cũng có một số pháp bảo làm hắn thèm muốn nhưng đối phương ra giá
quá cao, trong túi Vương Lâm lại không có nhiều đành ngượng ngùng rời
đi.
Đang đi tới, đột nhiên hắn dừng lại, phía trước có một quầy hàng của một
tu chân giả, mặt trước bày rất nhiều ngọc phù và phi kiếm, còn có một
cuộn sách.
Trên quyển sách này viết mấy chữ: “Những nghiên cứu tâm đắc về trận pháp”.
“Trận pháp?” Vương Lâm xoa xoa cằm, cầm quyển sách lên, thấy nó khá dày,
tầm khoảng năm sáu mươi trang, trong chứa đầy chữ viết, chủ yếu là chữ
nhỏ và còn có các đồ án giải thích.
“Mười khối trung phẩm linh thạch, không mua thì đừng có lộn xộn.” Chủ
nhân quầy hàng là một thânh niên tầm 30 tuổi, hắn nhướng mày, chậm rãi
nói.
Toàn bộ tài sản của hắn bây h cũng chỉ có mười khối trung phẩm linh
thạch, Vương Lâm trầm ngâm một lát, lật đi lật lại mấy lần, thấy đôi
phương có chút không kiên nhẫn, lấy ra 10 khối trung phẩm linh thạch để
trên mặt đất, cầm lấy quyển trận pháp, xoay người rời đi.
Lại dao quanh các quầy hàng thêm một vòng, Vương Lâm gặp được khá nhiều
tài liệu có mộc thuộc tính, nhưng đều có giá rất cao, ngoài ra còn có
một khối thiết mộc có giá đắt vô cùng.
Một ngày nhanh chóng qua đị, màn đêm buông xuống, Vương Lâm trở lại nhà
trọ, hắn đang định đi vào đột nhiên lông mày nhướng lên, vội dừng chân.
Bình thường nhà trọ đều rất đông đúc nhưng hôm nay lại yên lặng một cách lạ thường.
Vương Lâm vội buông thần thức ra, lập tức sắc mặt khẽ biến. Cả nhà trọ
đã bị một cỗ thần bí hơi thở bao trùm, như là sương mù, ngăn cản thần
thức của Vương Lâm.
Vương Lâm lập tức bạo lui, dẫn lực thuật bao lấy toàn thân; như tên rời cung, nháy mắt bay ra xa hơn mười thước.
“A, phản ứng rất nhanh!” Một thanh âm kinh ngạc thản nhiên vang lên, sau
đó một người từ nhà trọ bước ra. Người này khoảng 25 26 tuổi, mắt tinh
mày kiếm, y phục trắng như tuyết. Ở tay áo còn thêu một cành cây màu
đen.
Hắn nhìn Vương Lâm đang nhanh chóng lùi ra xa, cười lạnh nói: ‘Đằng
Giáp, hai người các ngươi chờ Trương Hổ trở về, phế tu vị của hắn rồi
đưa đến đại lao. Ta sẽ bắt tên tiểu tử thông minh này trở về.”
Dứt lời, hai thân ảnh hư ảo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, dần
ngưng thật, hoá thành hai lão già. Một người trầm giọng nói: “Thiếu chủ,
hai người này dù sao cũng đang ở trong Đằng gia Thành, làm như thế sẽ
phá huỷ quy củ do lão thái gia lập nên, nếu lão thái gia hỏi tới…”
Bạch y thanh niên nhướng mày, nhìn chằm chằm về hướng Vương Lâm đang bỏ
chạy nói: “Nếu là thái gia gia hỏi, liền nói rằng Trương Hồ câu kết với
ngoại nhân hại chết chính ân sư của mình. Ta làm sao có thể buông tha
cho hai kẻ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế cơ chứ?!”
Nói xong, thân hình hắn nhanh chóng bay lên, vội theo phương hương Vương Lâm bỏ chạy đuổi theo.
Hai lão già thấy hắn ta rời khỏi liến hoá thành hai đạo hư anh, biến mất ngay tại chỗ.
Vương Lâm phát huy cực hạn tốc độ của bản thân, nhanh chóng bay đi. Nháy
mắt, hắn đã gần ra ngoài Đằng Gia Thành. Khi sắp ra khỏi cổng thành thì
đột nhiên xuât hiên mấy thân ảnh trên đầu tường, cao giọng quát: “Bên
trong Đằng Gia Thành nghiêm cấm phi hành, đạo hữu xin dừng lại.”
Lúc này nguy cơ rình rập, Vương Lâm cũng bất chấp việc bại lộ linh khí
tuyền thuỷ, tay phải vừa lật, xuất ra một hồ lô chứa linh khí tuyền
thuỷ, uống lấy một hớp. Linh lực trong cơ thể lập tức gia tăng. Hắn hít
một hơi thật sâu, thân thể ngay lập tức lao đi với tốc độ gấp đôi lúc
trước.
Mấy đệ tử của Đằng Gia ngăn trở phía trước đều biến sắc, nhưng Vương Lâm
vung tay lên, khuếch tán dẫn lực thuật. Mấy tên đệ tử phía trước đều bị
hắn ném sang một bên.
Với khí thế như chẻ tre, Vương Lâm thoát ra ngoài thành. Bởi vì hành
động lúc trước của hắn, có hơn một trăm đệ tử của Đằng gia đạp pháp bảo
đuổi theo.
Vương Lâm cảm giác chua xót, đến bây giờ hắn đều thấy mơ hồ, không biết
trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì mà khi mình về nhà trọ đối phương đã
đợi sẵn mình rồi. Nếu không phải hắn quyết định nhanh thì lúc này chắc
đã lành ít dữ nhiều.
Về phần Trương Hổ, hiện tại Vương Lâm tự thân cũng khó thoát, không suy nghĩ quá nhiều, hy vọng hắn có thể phúc dày!
Ra khỏi Đằng Gia Thành, Vương Lâm theo hướng Nam phóng đi, phía sau rất
nhiều đệ tử Đằng gia đuổi theo không rời. Đúng lúc đó, từ phía Đằng Gia
Thành có một đạo cầu vồng quán không mà đến, có hơi thở siêu việt những
Đằng Gia đệ tử đang đuổi theo, hương Vương Lâm bổ ra một kiếm.
Một đạo như thực chất phi kiếm được ngưng tụ mà ra, mang theo nồng nặc
sát khí, từ không trung chém xuống. Nháy mắt, thiên địa biến sắc, vô số
tử sắc lôi cầu ngưng tụ ở trong không trung, theo phi kiếm hạ xuống.
Da đầu Vương Lâm run lên. Tư Đồ Nam quát: “Đây là nguyên bảo, Vương Lâm,
thu lại tâm thần, lão phu mang ngươi thuấn di. Liều mạng thôi!”
Tinh thể màu lam từ ngực Vương Lâm cấp tốc khuếch tán, bao phủ lấy toàn
thân. Lúc này cự kiếm chém xuống, mặt đất vang lên từng trận ầm ầm, xuất
hiện rất nhiều vết rách. Theo sự xuất hiện tử sắc lôi cầu, trong phạm
vi khoảng 100 thước hình thành một mảnh lôi quang sóng điện.
Ngay khi cự kiếm chém xuông, thân thể của Vương Lâm đã biến mất, xuất
hiện ở 300 thước ngoại. Vừa xuất hiện trở lại, Vương Lâm lập tức hướng
về phía trước bỏ chạy.
Thanh âm của Tư Đồ Nam có chút suy yếu, hắn tức giận mắng: “Tên tkhiểu
tử khốn khiếp này tuổi còn trẻ mà không ngờ đã đạt tu vị Trúc cơ hậu kỳ.
Nếu ngươi đã đạt đến trúc cơ kỳ, lão phu còn có thể mượn thân thể ngươi
phát huy một ít đại pháp thuật, nhưng lấy tu vị ngưng khí kỳ của ngươi
bây giờ, dù có lão phu hỗ trợ thì nhiều nhất ngươi cũng chỉ có thể phát
huy tu vị truc cơ trung kỳ mà thôi.
Đằng Lệ nhướng mày, nhưng lập tức giãn ra cười nói: “Tu vị dưới kết đan
kỳ, có thể né tránh không tổn hao gì dưới kiếm của Đằng Lệ ta thì ngươi
là kẻ đầu tiên. Nếu không phải đã đáp ứng Mặc sư huynh thì ta cũng không
muốn giết ngươi đâu.”
Vương Lâm cũng không giám quay đầu nhìn lại, nhanh chóng chạy trốn. Lúc
này đây linh lực tiêu hao quá lớn, đành xuất ra hồ lô, uống một ngụm
lớn, tốc độ lại nhanh thêm vài lần.
Hàn quang chợt loé trong ánh mắt của Đằng Lệ, âm trầm nói: “Để xem ngươi
có thể thuấn di đến mấy lần?” Nói xong, tay phải hắn chỉ ra, không
trung lại xuất hiện một hắc ám cự kiếm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.