Tiên Nghịch
Trương Hổ vừa cầm củ khoai tây vừa đút vào trong miệng, nói:
Sau ba lần thuấn di, màu sắc của thanh phi kiếm đã trở thành xanh nhạt,
vô luận quang mang tỏa ra từ nó hay tiếng kêu do nó phát ra cũng rõ ràng
có thể nhìn ra nó đang ở trạng thái cực kỳ suy yếu.
Không qua bao lâu, phi kiếm không thể tiếp tục ti hành thuấn di, nó bị
hai đạo quang mang bức lui lại phía sau. Vương Lâm chăm chú nhìn thanh
phi kiếm, một lần nữa há miệng phun ra một ngụm linh khí, phi kiếm do đã
suy yếu nên không có khả năng tránh khỏi bị linh khí bao phủ lấy. Hai
đạo kim quang giống như hai con giao lòng xoay quanh ở bên ngoài linh
khí, một khi nó phát hiện phi kiếm muốn thoát ra ngoài là lập tức áp sát
lại gần, uy hiếp cho phi kiếm không thể thoát ly.
Theo thời gian, phi kiếm tuy giãy dụa không có tác dụng nhưng nó cũng
không có ý định ngừng lại, mà ngược lại càng ngày càng kịch liệt. Linh
khí bao quanh nó chậm rãi tiêu tán, Vương Lâm cắn răng một lần nữa phun
ra linh khí, tay bắt quyết, tiếp tục quá trình tế luyện.
Thời gian một đêm lặng lẽ trôi qua, phi kiếm rôt cuộc cũng có dấu hiệu
an tĩnh, lúc này sắc mặt Vương Lâm đã tái nhợt đi. Thời gian một đêm hắn
đã không ngừng thổ ra mười đạo linh khí.
Mặc dù với tu vi của hắn đã là Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười lăm thì rất
khó có thể duy trì, nhưng bản thân còn có chất lỏng linh khí trợ giúp,
có thể khiến cho tinh thần và thể xác có thể miễn cưỡng duy trì.
Ánh sáng ban mai rực rỡ từ cửa sổ truyền vào, Vương Lâm vẫn đang tiếp
tục tế luyện, phi kiếm lúc này không tiếp tục giãy dụa nữa, nó lơ lửng ở
giữa không trung, một tia linh khí mang theo thần thức của Vương Lâm
chậm rãi tiến vào trong thanh phi kiếm.
Đúng lúc này, đột nhiên thần sắc Vương Lâm hơi thay đổi, không mất bao nhiêu thời gian ngoài cửa truyền tới thanh âm đập cửa.
- Vương Lâm. Ngươi có muốn cùng ta đi tới khí cụ điếm của Đằng Gia thành không?
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cao giọng nói:
- Trương Hổ, ta luyện công đã tới giai đoạn mấu chốt, mình ngươi đi đi.
Trương Hổ đứng ở bên ngoài phòng hơi ngẩn người ra, hắn trầm ngâm một
chút, không nói lời nào mà khoanh chân ngồi xuống bên ngoài phòng Vương
Lâm.
Vương Lâm cũng không để ý tới Trương Hổ nữa, hắn tiếp tục tế luyện, thời
gian chậm rãi trôi qua, màn đêm một lần nữa phủ xuống. Hắn đã uống hết
ba hồ lô chất lỏng linh khí, nhưng vẫn không thể tế luyện phi kiếm.
Bất đắc dĩ, Vương Lâm chỉ có thể thỉnh giáo Ti Đồ Nam.
- Tiểu tử. Cuối cùng ngươi cũng phải tìm ta rồi sao? Hừ. Ta vẫn chờ mi.
Phi kiếm này nếu ngươi đồng ý bế quan mười năm, lại sử dụng số lượng lớn
chất lỏng linh khí có lẽ có thể thành công tế luyện. Ta nói đấy là
thuận buồn xuôi gió, mà trong hiện thức.... - Ti Đồ Nam nói không nhanh
không chậm.
- Lâu như vậy sao? - Vương Lâm nhướng màu hỏi.
- Đương nhiên. Đây chính là một kiện đan bảo. Hơn nữa lại là một kiện
thượng phẩm đan bảo, hẳn là do một tên Kết Đan hậu kỳ bị điên, trong lúc
chuẩn bị hóa anh đã không để ý tới an nguy của bản thân, thậm chí đánh
cược với quá trình kết anh. Lợi dụng khoảnh khắc kết anh thiên địa dung
hợp trong nháy mắt hao phí đại lượng linh khí bản thân mà chế tạo ra
kiện vũ khí này. Đây thực sự là một tên điên. Năm đó lão phu cũng muốn
làm như thế, nhưng cuối cùng do dự và không đủ dũng khí. Phải biết rằng
nếu kết anh thất bại thì đã đành, nhưng nếu sai lầm sẽ dẫn tới thân thức
tiêu tán, chết không có chỗ chôn thây.
Bạch Triển nhất định là do được người chế tác phi kiếm trợ giúp, cho nên
mới thành công tế luyện thành vật phòng thân. Nếu lão phu còn có thân
thể tự nhiên có thể dễ dàng tế luyện, chỉ là bây giờ không có cách nào
khác.... Bất quá.... - Ti Đồ Nam chậm rãi nói.
Vương Lâm bây giờ đã rõ ràng tính tình của Ti Đồ Nam, lão gia hỏa này
đặc biệt thích khơi gợi tò mò của người khác, hắn cũng không nóng nảy,
bình tĩnh chờ đối phương nói nốt.
Một lát sau, Ti Đồ Nam thở dài, nhẹ giọng nói:
- Quên đi. Ta nói cho ngươi biết, nếu sử dụng phương pháp bình thường để
tế luyện thanh phi kiếm này sẽ hao tốn thời gian rất lớn. Ta dạy ngươi
một phương pháp khác, gọi là Huyết Luyện thuật, chỗ tốt chính là nó làm
cho thanh phi kiếm ngay lập tức trở thành vật của mình. Khuyết điểm
chính là nếu thanh phi kiếm bị hao tổn, như vậy sẽ ảnh hưởng tới tính
mạng của ngươi. Loại phương pháp tế luyện này so với các phương pháp
khác thì nghiêm trọng hơn mấy lần.
Vương Lâm hơi trầm ngâm một chút, nói;
- Nói đi. Phương pháp Huyết Luyện thuật này thi triển như thế nào?
Ti Đồ Nam vừa định thu hút hứng thú của Vương Lâm, nhưng tiểu tử này lại
không chút chú ý tới hắn. Vì vật hắn dứt khoát nói ra phương pháp,
nhưng cuối cùng lại đưa ra một điều kiện kèm theo.
- Lão tử đã rất nhiều năm chưa được chạm vào nữ nhân, ngươi kiếm cách
nào đó làm cho ta đã nghiền một chút, dù là nhìn thôi cũng được.
Vương Lâm từ chối cho ý kiến, hắn dựa theo phương pháp của Ti Đồ Nam để
thực hiện, hai tay lần lượt bắt quyết theo một phương pháp quỷ dị, sau
đó cắn lưỡi phun ra một chút máu tươi rồi dùng linh lực bao lấy. Pháp
quyết trên tay lại được hắn thay đổi, lập tức ở trên không xuất hiện một
loại phù văn kỳ quái.
Loại phù văn này vừa mới hiện ra lập tức ập tới đám máu đang lơ lửng ở
trên không trung, huyết vụ ở giữa không trung không ngừng xoay chuyển,
nó bị những phù văn hút vào bên trong. Dần dần, phù văn đã có màu đỏ như
máu, càng lúc càng đậm, ánh mắt Vương Lâm hơi lóe lên quang mang, tay
trái cách không vỗ một chưởng, phù văn màu đỏ nhất thời án lên phi kiếm.
Phi kiếm bị phù văn chạm phải lập tức rung lên, từ trên thân kiếm thoát ra bạch khí nhè nhẹ.
Vương Lâm lại tiếp tục phun ra một búng máu tươi, ánh mắt hắn lô vẻ uể
oải, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định. Tay phải tiếp tục bắt quyết,
phù văn kỳ dị không ngừng xuất hiện hút lấy máu tươi rồi dung nhập vào
thanh phi kiếm.
Quá trình này liên tục xảy ra trong mấy canh giờ, mãi cho tới sáng sớm
ngày thứ ba, một tiếng kiếm minh từ phòng Vương Lâm truyền ra. Ngay sau
đó nó liền tiêu tán, Trương Hổ đang khoanh trân ngồi ở ngoài cửa đứng
bật lên.
Vươgn Lâm mở cánh cửa phòng ra, mỉm cười nhìn Trương Hổ, tâm tình hắn cực kỳ vui sướng, nói:
- Trương Hổ. Đa tạ.
Trương Hổ đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Lâm, nói:
- Ngươi tu luyện công pháp gì là ta lại có thể nghe thấy cả tiếng kiếm minh?
Vương Lâm há miệng ra, một thanh tiểu kiếm màu xanh biếc từ bên trong
miệng hắn bay ra, từ trên đó tỏa ra hàn ý kinh người. Kiếm này vừa xuất
hiện cũng lập tức khiến cho bốn phía tràn ngập một cỗ hơi thở như máu
tanh.
Trương Hổ ngẩn người ra, hắn thất thanh nói:
- Đây....đây thật sự là thanh phi kiếm của sư phó ta sao? Ngươi đã thành
công tế luyện? Ý. Như thế nào mà từ trên nó lại xuất ra mùi máu tươi
nồng nặc như vậy?
Vương Lâm hơi gật đầu, tay phải vẫy lên một cái, thanh phi kiếm một lần
nữa trở lại bên người, bị hắn nuốt vào trong miệng. Đối với cỗ khí tức
tang máu này, Vương Lâm cũng cảm giác hơi tức giận, sau khi quá trình
huyết luyện thành công Ti Đồ Nam nói cho hắn biết. Bất kỳ pháp bảo này
trải qua quá trình huyết luyện đều nồng nặc mùi máu, hơn nữa ngày sau
nếu nó giết người càng nhiều thì mùi đó sẽ càng trở nên nồng đậm.
Trương Hổ ngơ ngác nhìn thanh phi kiếm biến mất, một lúc lâu sau mới nói:
- Vương Lâm, ta xe như phục ngươi rồi. Có thanh phi kiếm này thì rất ít
người có thể thương tổn được ngươi, năng lực hay nhất của thanh phi kiếm
này là nó có thể thuấn di. Tùy theo năng lực của chủ nhân khoảng cách
thuấn di sẽ càng lúc càng gia tăng. Hơn nữa dưới tình huống xuất kỳ bất
ý, tuyệt đối là vũ khí giết người trong nháy mắt.
Hai người hàn huyên vài câu, Trương Hồ liền cáo từ, trước khi đi hắn nói
cho Vương Lâm biết, ba ngày sau chính là ngày bắt đầu hội giao dịch, để
cho hắn kịp thời chuẩn bị.
Trương Hổ đi rồi, Vương Lâm từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc vỏ kiếm,
chiếc vỏ kiếm này ngay cả Ti Đồ Nam cũng thấy làm kỳ lạ, không biết làm
pháp bảo thuộc dạng gì.
Vương Lâm trước đây vốn tưởng vỏ kiếm và phi kiếm là một thể, nhưng sau
khi tế luyện xong thanh phi kiếm mới phát hiện ra nó là hai loại bất
đồng.
Vỏ kiếm này trông cổ kính, từ bên trong nó lộ ra sát khí, càng nhìn kỹ,
luồng sát ý đó càng lớn hơn, dần dần Vương Lâm rơi vào trong một thế
giới kỳ lạ, ở trong đầu hắn ngoại trừ vỏ kiếm ra là một khoảng không
trống rỗng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.