Tiên Nghịch

Chương 626: Q.2 - Chương 626: Thân phận của nữ thi áo trắng.






Một ngọc giản màu xanh lóng lánh, mang theo một tia máu xuất hiện.

Vương Lâm không rảnh rỗi nhìn xem ngọc giản rực rỡ như thế nào, thần thức đảo qua, lập tức thở sâu. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ suy tư nồng đậm.

Hai bộ phận bị phong ấn trong ngọc giản lúc này đã hoàn toàn được mở ra.

- Nàng… Không ngờ quả thật là Thanh Sương…

Vương Lâm than nhẹ, thần thức dung nhập vào bên trong ngọc giản, xem xét hai bộ phận nội dung còn lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm chìm đắm trong ngọc giản kia không còn biết gì đến thời gian nữa.

Ngày tiếp theo sau ngày Vương Lâm chìm đắm vào trong ngọc giản kia thì lão già thấp bé kia tỉnh lại, nhưng bên ngoài thân thể hắn bị Tam Tài kiếm trận bao vây, từng trận kiếm khí âm hàn từ ngoài da truyền vào thân thể khiến cho hắn không dám có chút cử động!

Với tu vi của hắn mơ hồ có thể nhìn ra sự huyền diệu của Tam Tài kiếm trận này, cũng không chỉ là ở những bảo kiếm này mà là lực lượng kỳ dị ẩn chứa bên trong.

Mặt khác còn có Hứa Lập Quốc ở một bên nhìn hắn chằm chằm. Tên Hứa Lập Quốc này rỗi rãi bay đi thổi lại xung quanh lão già, thỉnh thoảng lại mỉm cười âm trầm, cầm thanh hắc đao, khoa tay múa chân trước người vài cái.

Mấy ngày sau, thần thức của Vương Lâm thu hồi ra khỏi ngọc giản, mở hai mắt, thở ra một hơi thật dài.

- Tiên nhân còn lãnh khốc hơn cả tu sĩ! Bộ phận thứ hai của ngọc giản này ghi chép tỉ mỉ về phương pháp chế tác một loại khôi lỗi tên là Tiên vệ. Pháp thuật này cũng không phải lấy Tiên nhân để chuẩn bị mà là sử dụng tu sĩ, bắt tu sĩ luyện chế thành khôi lỗi. Nếu thành công thì thực lực của Tiên vệ rất mạnh. Trong con mắt của Tiên nhân, Tiên vệ không phải là người mà chỉ là một loại pháp bảo, chia làm ba loại thượng, trung, hạ phẩm. Tu vi của Hạ phẩm Tiên vệ tương đương với Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn, cũng chính là cực hạn bước thứ nhất của tu đạo. Còn tu vi của Trung phẩm và Thượng phẩm thì với tu vi bây giờ của ta không thể phán đoán được thực lực tương đương với cảnh giới nào trong ba cảnh giới Toái Niết. Còn bộ phận thứ ba của ngọc giản không ngờ lại là một bộ bản đồ. Xem bộ dáng thì chính là bản đồ địa hình của một Động phủ!

Ánh mắt Vương Lâm loé ra, thu hồi ngọc giản, nhìn về phía lão già thấp bé kia.

- Đưa đây!

Vương Lâm bình thản nói.

Vẻ mặt của lão già thấp bé chua xót, nói:

- Túi trữ vật của ta đều ở chỗ ngươi, ngươi còn muốn ta lấy cái gì?

Nội tâm hắn mắng nhiếc:

- Tên Vương Lâm này còn đáng giận hơn so với một đôi đạo lữ trước kia. Năm đó hai Đạo lữ này chỉ đoạt của ta một túi trữ vật nhưng tên họ Vương này không buông tha cho ta nửa điểm nào!

Vương Lâm lạnh lùng nhìn lão già này, vỗ túi trữ vật, mười khối Toái ngọc lần lượt bay ra. Toái ngọc này chính là vật lấy ra từ mười Tiên vệ dưới trướng của lão.

Lão già nhìn thấy những Toái ngọc này lập tức sắc mặt đại biến.

Vương Lâm cách không miết tay phải một cái, mười khối Toái ngọc lập tức dung hợp lại với nhau, hình thành một khối.

Sau đó, bàn tay của hắn chụp một cái, lão già thấp bé bị hắn nắm lấy. Tay phải hắn vỗ xuống, đánh thẳng về phía huyệt Thiên linh cái của lão già, chấn xuất nguyên thần của lão ra.

Nguyên thần của lão già vừa mới ly thể, Vương Lâm phun ra một ngụm nguyên thần tinh khí, bao vây lấy nguyên thần lão già bắt đầu luyện hoá. Nguyên thần của lão già lập tức ngưng tụ một đạo tiên khí, hoá thành một khối Toái ngọc nhỏ bằng đầu ngón tay.

Thu lấy Toái ngọc, nguyên thần của lão già bị Vương Lâm ném ra, bay thẳng ra bên ngoài bảo tháp, bị màn sương Tôn Hồn Phiên giữa không trung cắn nuốt, trở thành một thành viên trong đó.

Còn thân thể của lão già Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt, tay áo vung lên, trực tiếp hoá thành tro bụi tiêu tán.

Lưu nguyên thần của người này trong Tôn Hồn Phiên chính là bởi vì không muốn lãng phí đáng tiếc, dù sao đây chân chính cũng là nguyên thần của một Anh Biến hậu kỳ tu vi. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác đó là Vương Lâm khá là hứng thú với Động phủ mà người này đã phát hiện ra.

Tuy nhiên, Vương Lâm biết bây giờ không phải là thời điểm để rời đi. Chuyện quan trọng nhất hiện nay của hắn trong hơn mười năm còn lại chính là làm cho tu vi của bản thân và pháp bảo đều đạt tới đỉnh, nghênh đón ước hẹn trăm năm với Cổ Yêu.

Nhất là hai loại pháp bảo và Hạ phẩm Tiên thuật mới đạt được kia!

Nghĩ đến Tiên thuật ánh mắt Vương Lâm lại lộ ra vẻ hưng phấn, đây chân chính là Tiên thuật! Cuộc đời tu hành của Vương Lâm, ngoại trừ tu luyện Sát lục tiên quyết thì còn lại đều là các loại pháp thuật bắt chước từ Hạ phẩm Tiên thuật mà thôi.

Dù sao Tiên thuật thật sự rất hiếm gặp. Dù là nhân vật thuộc hàng nhất lưu như Thiên Vận Tử cũng cực kỳ thèm khát Tiên thuật, càng không cần phải nói đến Vương Lâm.

Tiên thuật mới chân chính là pháp thuật! So với một thần thông bình thường đều cường đại hơn vô số lần, cực kỳ sắc bén!

Nhiều năm qua, Yêu Linh chi địa hấp dẫn vô số tu sĩ đến đây, bọn họ không tiếc giết chóc, không tiếc khom lưng khuỵu gối đối với Yêu Linh chẳng phải là vì có thể cuối cùng được dung hợp với Cổ Yêu, có thể được ban cho Tiên thuật đó sao?!

Ở Thiên Vận Tông, muốn đạt được Tiên thuật thì chỉ có liên tục vô số năm nắm giữ phong hiệu Thiên Vận Thất tử, mới được ban cho một bộ Tiên thuật. Nhưng Tiên thuật này, Thiên Vận Tử quyết không thể ban cho loại tốt nhất, chỉ lựa chọn một loại Tiên thuật tầm thường để ban tặng mà thôi.

- Định Thân thuật!

Vương Lâm thở sâu, trong đầu hiện lên khẩu quyết của Tiên thuật này ghi trong ngọc giản. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, cả người chìm vào trong Tiên thuật này.

Thời gian lặng lẽ trôi qua không chút tiếng động. Trong nháy mắt mà đã qua hơn hai mươi năm.

Chiến tranh giữa Thiên Yêu Quận và Hoả Yêu Quận đã giằng co rất lâu. Chiến tranh hai bên không ngừng ngày càng nóng, càng trở nên kịch liệt hơn. Các quận còn lại rốt cục không chịu nổi nữa, chuẩn bị ra tay.

Bên trong Thiên Yêu Quận, Cổ Yêu trước khi quyết định đánh nhau với Hoả Yêu Quận đã suy xét tới vấn đề này. Ngay khi mấy quận còn lại đang rục rịch liền lấy tự thân lực lượng phong ấn Thiên Yêu Thành lại.

Còn các thành trì khác trong Thiên Yêu Quận thì Cổ Yêu từ bỏ tất cả, chỉ để Đô Thành và Long Đàm, chờ đợi ước định với Vương Lâm! Hắn không sợ Vương Lâm đổi ý, nếu Vương Lâm thật sự đổi ý, hắn lập tức sẽ triển khai thần thông, lên trời xuống đất cũng phải đánh chết Vương Lâm! Hắn tin tưởng Vương Lâm không phải loại người thiển cận như thế!

Dưới tình huống này, Luyện Hồn bộ lạc đã càng thêm khuếch trương, không ngừng lớn mạnh.

Trên chiến trường của Hoả Yêu Quận, mấy chục năm qua, xuất hiện một đám hắc y nhân hành tích rất quỷ dị, song phương giao chiến đã dần dần chú ý đến. Đám người áo đen này thường xuất hiện trên chiến trường, hấp thu đại lượng hồn phách, đồng thời mang đi đại lượng sức sống.

Đồng thời, trên chiến trường có một yêu binh giết được vô số địch nhân, biểu hiện rất xuất sắc, thực lực đề cao rất nhiều ở trong đại quân của hai bên đã được thăng tiến lên làm tướng lãnh, thay thế cho những vị trí đã chết!

Chiến tranh trong Hoả Yêu Quận không phải là việc mà Vương Lâm quan tâm. Thời gian hai mươi năm này, hắn hoàn toàn chìm đắm trong Tiên thuật. Tiên thuật không giống với các loại thần thông khác, rất khó để có thể hoàn toàn học được!

Đối với Vương Lâm mà nói hai mươi năm chẳng qua chỉ là một nháy mắt mà thôi. Nghiên cứu Tiên thuật và khống chế pháp bảo khiến cho thời gian trôi qua như nước chảy mây trôi. Vô tình đã lại qua hơn năm mươi năm.

Khoảng cách đến ngày ước định với Cổ Yêu chỉ còn không đến mười năm!

Gần trăm năm qua, Vương Lâm ngoại trừ nghiên cứu Tiên thuật và Tiên bảo thì đối với việc khắc hoạ Tán ma lạc ấn vẫn chưa từng gián đoạn. Tại trong tâm thần của Tán mà, lạc ấn của Vương Lâm đã ngày càng thâm sâu!

Thời gian mấy chục năm, đối với Định Thân thuật, Vương Lâm chẳng qua chỉ mới động đến cái vỏ bên ngoài mà thôi. Sự thần kỳ của Tiên thuật này không phải ở chỗ nhiều hay ít tiên lực mà là lý giải Thiên Đạo!

Thậm chí chính xác mà nói, phương diện mà Tiên thuật này đề cập đến đã vượt xa phạm vi mà tu sĩ có thể nắm giữ. Nó giống như một môn học mà kiến thức cực kỳ thâm ảo, cần không ngừng nghiên cứu, không ngừng lĩnh ngộ mới có thể nắm giữ và thi triển ra được.

Năm đó, Vương Lâm sử dụng Sát Lục Tiên quyết nhiều năm mới dần hiểu ra, dần có chút thành tựu. Định Thân thuật này cũng giống như thế!

Đắm chìm trong Tiên thuật, Vương Lâm quên hết thời gian. Trong mười năm bế quan này, cách mỗi đoạn thời gian Luyện Hồn bộ lạc đều sẽ phái rất nhiều tộc nhân ra chiến trường Hoả Yêu Quận thu thập hồn phách để đề cao thực lực bản thân.

Hiện tượng này chỉ thay đổi khi các Yêu Quận khác phái binh tiến vào Thiên Yêu Quận, tộc nhân không ra ngoài nữa mà là không ngừng phòng thủ trong phạm vi thế lực của mình.

Số lượng lớn tộc nhân cũng từ bên trong Hoả Yêu Quận trở về, cùng với các thế lực yêu binh khác trong Thiên Yêu Quận phân chiến.

Chẳng qua thế lực của Luyện Hồn bộ lạc quá bé nhỏ, chỉ có thể phòng thủ bên trong màn sương đen của Tôn Hồn Phiên, không thể đi ra ngoài. Dầm dần, những yêu binh từ các Quận bên ngoài tới không thể đánh hạ được phong ấn của Cổ Yêu nơi Đô Thành, liền đem chủ ý đặt lên Luyện Hồn bộ lạc trong Thiên Yêu Quận.

Dù sao tiểu bộ lạc này dưới con mắt của bọn họ cũng có chỗ kỳ dị, nhất là màn sương đen trống không của bộ lạc này lại là một đạo phòng hộ tự nhiên, mấy lần tiến công nhưng đều ngăn trở yêu binh lại bên ngoài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.