Đương nhiên Luyện Hồn bộ lạc không phải mục tiêu tất cả Yêu Quận, chỉ của đầu lĩnh của hai Quận mà thôi. Còn lại năm Quận kia thì liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác của Hoả Yêu Quận.
Yêu binh do bảy Quận của Yêu Linh phái ra cũng không nhiều lắm. Dù sao bọn họ không thể làm được như Thiên Yêu Quận, quyết tâm dốc toàn bộ lực lượng.
Lúc này đây, dẫn đầu Thuỷ Yêu Quận và Lôi Yêu Quận đều là một vị phó soái, phân ra mười vạn yêu binh từ trong đại quân, tung hoành khắp hai phương Nam và phương Bắc, vây lấy Luyện Hồn bộ lạc.
Phó soái của Thuỷ Yêu Quận là một nữ tử. Nàng tướng mạo tầm thường nhưng hàn mang trong mắt lấp lánh, bên cạnh nàng còn có Yêu Tương của Thuỷ Yêu Quận.
Còn Lôi Yêu Quận bên kia, Phó soái là một tráng hán trung niên. Người này là người duy nhất không mặc áo giáp. Trên thân người hắn ẩn ẩn có lôi quang lưu chuyển, mặt đất dưới chân hắn là một mảnh cháy đen.
- Một bộ lạc hoang dã nho nhỏ như thế này không ngờ cũng có dị bảo loại này, cũng thật có chút hứng thú!
Thanh âm của đại hán như tiếng chuông, tuy là tự nói nhưng cũng vang như tiếng sấm.
- Lần này tới Thiên Yêu Quận tuy nói không có thu hoạch gì nhưng lấy dị bảo này về dâng lên Yêu Đế cũng là một sự lựa chọn không tồi!
Trong mắt người đàn ông này loé lên điện mang. Hắn dẫm chân xuống một cái, vang lên một tiếng phịch, nơi nơi vỡ vụn, từng đạo lôi điện chạy về bốn phía, vết cháy đen dưới chân hắn nhanh chóng khuếch tán ra.
Đại hán đạp mạnh một cái rồi bay lên trời. Tốc độ hắn cực nhanh, hiển nhiên đã tương đương với tu sĩ tu vu Vấn Đỉnh sơ kỳ đỉnh núi. Một bước này liền vượt qua không gian, đi vào màn sương đen bên cạnh Luyện Hồn bộ lạc.
Bên ngoài thân thể hắn từng trận yêu lực tung hoành, hình thành một đạo phòng ngự vô hình, đem uy áp từ màn sương đen đẩy ra.
Bên trong Luyện Hồn bộ lạc, sắc mặt Âu Dương Hoa rất thong dong, ngưng thần nhìn không trung. Trên mặt đất, toàn bộ tộc nhân đều khoanh chân ngồi, cả đám đều định khí ngưng thần.
- Hồn, tán!
Âu Dương Hoa hét lớn một tiếng. Lập tức, toàn bộ tất cả tộc nhân đều phát ra những hồn phách mà mình thu được. Trong thời gian ngắn, toàn bộ đất trời bị một đám hồn phác như hắc khí bao phủ, dưới sự không chế của các tộc nhân, hình thành một đạo hắc khí, hoá thành một đạo trường hồng, trực tiếp lao ra khỏi Luyện Hồn bộ lạc, đâm thẳng đến đại hán kia.
Đại hắn cười vang lên, thân mình không lùi mà tiến tới, đánh ra một quyền. Một quyền này chứa yêu lực khổng lồ, đồng thời mang theo một tiếng ầm ầm vang rền như sấm đánh, giống như một con Lôi Long lao ra, đánh thẳng vào đạo trường hồng do hắc khí hoá thành kia.
Cách đó không xa, vị Phó soái của Thuỷ Yêu Quận kia ánh mắt lạnh lẽo nhìn chỗ giao chiến, bình thản nói:
- Lôi Suất đã xem thường màn sương đen này rồi!
Một Yêu Tương đứng bên người nàng lúc này hơi chút kinh ngạc hỏi:
- Đại nhân, phải chăng màn sương đen này còn ẩn chứa chỗ nào kỳ dị? Lôi Suất có khả năng phá tan được nó không?
- Màn sương đen này cực kỳ quỷ dị, bên trong là do một đám hồn phách tạo thành. Nếu không có người khống chế thì Lôi Suất có thể phá, nhưng nếu có người chủ trì thì Lôi Suất phải thi triển tất cả bản lĩnh mới có khả năng phá được!
Yêu Tương bên người nữ tử cười nói:
- Vậy thì rất tốt. Bên ta ước định hắn lấy màn sương đen, còn bộ lạc này thì thuộc về chúng ta. Vậy thì chúng ta không tốn chút khí lực mà đã có được tất cả tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc rồi! Sau đó đem về nghiên cứu nhất định sẽ có thu hoạch!
Giữa không trung, Lôi Long do một quyền của đại hán đánh ra phát ra tiếng gào rít kinh thiên, lao thẳng về phía hắc khí do tất cả tộc nhân tạo thành. Nháy mắt khi va chạm, một cỗ khí lãng đột nhiên ầm ầm bùng nổ.
Màn sương đen bên ngoài Luyện Hồn bộ lạc không ngờ dưới khí lãng nổ ầm ầm này cũng xuất hiện một đạo lỗ hổng, đạo hắc khí tiêu tan sạch sẽ. Người đàn ông vạm vỡ toàn thân lôi quang lưu chuyển, cười lên cuồng vọng:
- Chỉ là một tiểu bộ lạc hoang dã mà cũng dám ra tay trước mặt Lôi Suất ta! Một đám con kiến thấp hèn!
Người đàn ông vạm vỡ nói xong, bước chân theo lỗ hổng của màn sương đen mà vào. Xa xa, yêu binh của Lôi Yêu Quận phát ra từng trận âm thanh hoan hô. Thanh âm ầm ầm truyền ra như không thua kém gì lôi uy!
Làm cho thanh thế của đại hán kia tăng lên cực độ!
Cách đó không xa, nữ tử của Thuỷ Yêu Quận khẽ lắc đầu nói:
- Trận chiến này đã không có gì trì hoãn nữa. Luyện Hồn bộ lạc từ nay về sau sẽ tan thành mây khói. Ngươi chuẩn bị chu đáo, đợi cho Lôi Suất lấy đi màn sơng đen này thì liền đi bắt người. Nếu có man nhân nào phản kháng thì giết thẳng tay!
Một lũ Yêu Tương bên người nàng lập tức xưng vâng.
Trên người đạn hán này tràn ra lôi quang, dẫm chân một cái, trực tiếp tiến vào bên trong Luyện Hồn bộ lạc. Hắn nhe răng cười độc ác, như là đã thấy được sự kinh hoàng và sợ hãi trong mắt những tộc nhân của tiểu bộ lạc này vậy!
Nhưng hắn vừa mới tiến vào cũng lập tức ngẩn người! Trong phạm vi mấy trăm dặm, vô số tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, lúc này đây đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ có điều…
Ánh mắt của những người này không kinh hoảng như đại hán phỏng đoán trước đó mà là cực kỳ trấn định. Sự trấn định này cũng không phải là nguỵ trang!
Bên trong sự trấn định thậm chí còn chứa một tia trào phúng và dày đặc hàn mang!
Vô số đạo ánh mắt quỷ dị này khiến cho tâm thần của đại hán Phó soái Lôi Yêu Quận không khỏi nhảy dựng lên!
Bước chân của hắn không tự chủ được chậm lại. Từ chỗ này hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra ở vị trí trung tâm trên mặt đất, có một chỗ trống rộng chừng mười dặm. Giữa đó là một toà tháp cao vút!
Nháy mắt khi nhìn thấy toà tháp, ánh mắt của người này nhíu lại. Với kiến thức của hắn tự nhiên sẽ hiểu rằng trong một số đại bộ lạc đều có các chỗ thờ phụng của riêng mình. Lúc này đây, cái bộ lạc này thờ phụng hiển nhiên chính là toà tháp này!
- Chỉ cần huỷ đi toà tháp này, ta xem các ngươi còn có được ánh mắt như vậy nữa không!?!
Đại hán cười lạnh, thân mình nhoáng lên một cái, lao thẳng về phía toà tháp kia. Trên mặt đất, không có bất cứ tộc nhân nào nói nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn lại!
Loại trầm mặc này như một cỗ áp lực vô hình khiến cho đáy lòng đại hán mơ hồ cảm giác không ổn. Nhưng hắn tự phụ có tu vi cao thâm, hừ lạnh một tiếng, tới gần toà tháp, một quyền từ tay phải đánh ra.
- Định!
Một thanh âm bình thản, có thể nói là rất nhỏ từ trong toà tháp nhẹ nhàng truyền ra.
Thanh âm này rất yếu nhưng khi nó xuất hiện dường như khiến cho thời gian cũng dừng lại. Ngay cả đám mây đen trong không trung nháy mắt cũng không nhúc nhích. Một cỗ lực lượng không thể nắm bắt từ giữa đất trời trống rỗng xuất hiện, nháy mắt liền áp vào thân thể của đại hán.
Thân mình của hắn ta run lên, lôi quang không ngừng lưu chuyển trên thân thể hắn cũng lập tức dừng lại. Hơi thở của hắn tại giờ khắc này hoàn toàn tiêu tán!
Thân thể hắn dừng lại giữa không trung, không chút cử động!
Nắm tay của hắn giữ nguyên hình dáng đang nửa nắm lại, nhưng rốt cục cũng không thể nắm lại hẳn.
Thứ duy nhất có khả năng cử động lúc này chính là đôi mắt của hắn. Trong đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Cả đời hắn chưa lần nào từng lộ ra vẻ hoảng sợ như thế. Nếu so biển rộng thì như có thể bao phủ cả Yêu Linh chi địa này vậy!
Bóng dáng của Vương Lâm từng bước một từ trong tào tháp đi ra. Tóc dài tung bay, toàn thân áo trắng như một Tiên nhân!
Sau khi hắn đi ra cũng không thèm liếc nhìn đại hán một cái, tay áo vung lên. Thân mình của người đàn ông này như bị cuồng phong thổi ập tới, miệng phun ra máu tưới, trong tiếng xé gió đã trực tiếp bị đánh văng ra khỏi Luyện Hồn bộ lạc.
Thân mình của hắn giống như sao băng, dọc theo đường đi, sương máu từ trên thân thể hắn tràn ra. Cuối cùng, sau khi thân mình hắn bị đánh văng ra khỏi Luyện Hồn bộ lạc thì ngã trên mặt đất. Thân thể hắn từ lúc đó tới giờ vẫn không cử động được chút nào!
Bốn phía là một mảnh yên lặng!
Nữ tử trong Thuỷ Yêu Quận kia đồng tử co rụt mạnh. Nháy mắt này trong đầu nàng trở nên trống rỗng, nhưng lập tức thân mình nàng liền run lên, cất cao cái giọng the thế nói:
- Nhanh chóng lui binh!
Đáng tiếc là đã chậm! Vương Lâm chắp hai tay sau lưng, cả người từ bên trong Luyện Hồn bộ lạc bay ra. Phía sau hắn, tất cả tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc theo sát mà lên, mang theo sát khí dày đặc!
Nữ tử của Thuỷ Yêu Quận sắc mặt đại biến, quát lên:
- Trận pháp!
Yêu binh vừa động, yêu khí vừa tán!
- Định!
Vương Lâm duỗi hai tay ra, cả người ngẩng lên, nhắm hai mắt lại. Hơn mấy chục năm cảm ngộ khiến hắn đã chạm tới được bề ngoài của Tiên thuật này. Lúc này đây, tâm thần hắn tản ra, Tiên thuật Định Thân thuật lần đầu tiên đã được hắn toàn lực thi triển ra tiên!
- Một chữ Định - thiên địa bất động!
Những người bên ngoài Luyện Hồn bộ lạc nháy mắt lập tức không thể nhúc nhích!
Tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc như nghe được hiệu lệnh, nhanh chóng lao ra. Một tràng giết chóc được triển khai! Cùng lúc đó, màn sương đen Tôn Hồn Phiên giữa không trung cũng từ trên trời giáng xuống, bao phủ bốn phía!
Nữ tử Thuỷ Yêu Quận kia cũng bị định trụ. Nhưng chỉ có điều sau ba tức thời gian, toàn thân nàng lam quang chợt loé lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cùng cực, không chút do dự xoay người bỏ chạy.