Tiên Ngục

Chương 75: Chương 75: Bên ngoài Ma vực (thượng)




Linh Lung phi thường nhạy cảm, lập tức phát giác được ánh mắt của Tô Triệt, giữa không trung quay đầu lại nói ra:

- Đây là sư tôn ban thưởng cho ta đấy.

Ý ở ngoài lời, đây là nàng bằng bổn sự lấy được khen thưởng của sư môn, cũng không phải đồ vật của lão tía mà đến tay.

Ngọc Thanh im ắng cười cười, đối với đường muội trời sinh ngông nghênh, hắn đương nhiên là sớm có lĩnh giáo.

Tô Triệt bình tĩnh gật đầu, nhưng trong nội tâm lại cảm khái rất sâu:

- Sư tôn của chúng ta, trên danh nghĩa đều là Huyền Cơ Tôn Giả, người nắm quyền cao nhất của Huyền Cơ Phong, thế nhưng mà, đệ tử ngoại môn như ta, ngay cả sư tôn của mình cũng không có tư cách gặp mặt một lần...

Trong Tiên Ngục, lão Hắc thay chủ nhân ôm chuyện bất công của thiên hạ:

- Chủ nhân, một ngày kia, nếu ngươi lấy được thành tựu phi phàm, nhất định phải để cho những Huyền Cơ Tôn Giả kia muốn gặp mặt ngươi cũng là khó như lên trời.

- Thực đến một ngày đó, như thế nào lại để ý việc nhỏ bực này.

Tô Triệt nở nụ cười nhẹ, bất quá, bị lão Hắc nói như vậy, lòng dạ ngược lại là rộng thoáng hơn rất nhiều.

Tốc độ phi hành của hai người Ngọc Thanh, một canh giờ là có thể bay xa ngàn dặm, dù vậy, cũng phải bay một buổi sáng, lúc này mới đi đến được khu vực phía tây của Thiên Huyền sơn mạch.

Thông qua tìm đọc sách vở, Tô Triệt sớm đã biết được, cửa vào của Phong Ma Vực được thiết lập ở Đãng Ma Phong, thuộc khu vực phía tây của Thiên Huyền sơn mạch.

Đãng Ma Phong to lớn như vậy, đỉnh núi chỉ có một tòa kiến trúc lẻ loi trơ trọi, cao tới tầm hơn mười trượng, tạo hình kỳ lạ, giống như một con Kỳ Lân Cự Thú phủ phục trên đỉnh núi. Cửa vào tòa kiến trúc này, cũng chính là miệng rộng mà Kỳ Lân Cự Thú mở ra.

Lối vào đại môn đóng chặt, ngoài cửa song song trấn thủ lấy tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thần sắc đều nghiêm túc và trang trọng, ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn thấy ba người Ngọc Thanh bay tới bên này, một tu sĩ Trúc Cơ trong bọn hắn trầm thấp quát:

- Đệ tử phái ta, đưa ra lệnh bài lịch lãm rèn luyện.

Ngọc Thanh lấy ra lệnh bài lịch lãm rèn luyện đưa tới.

Muốn đi vào Phong Ma Vực, phải là đệ tử của Thiên Huyền Tông, còn phải mang theo lệnh bài lịch lãm rèn luyện. Loại biện pháp này, là vì tránh cho người không có hảo ý lẫn vào Phong Ma Vực, gây sóng gió ở bên trong, giết hại đệ tử lịch lãm rèn luyện, thậm chí có khả năng phá hư Ma Thần phong ấn.

- Huyền Cơ Ngọc Thanh, Top 10 trong nội môn Phong Vân Bảng, có hi vọng trở thành Đệ tử chân truyền.

Trúc Cơ tu sĩ kia nhẹ nhàng gật đầu, trả lệnh bài lịch lãm rèn luyện trở về, ngữ khí cũng khách khí hơn rất nhiều:

- Nghe qua đại danh của ngươi, mấy sư huynh đệ chúng ta, cũng rất coi trọng ngươi.

- Đa tạ mấy vị sư huynh.

Ngọc Thanh chắp tay thi lễ.

Tuy tu vi của Ngọc Thanh không bằng đối phương, nhưng thân phận địa vị cao hơn một bậc so với những chấp sự Nội Vụ Đường này, cho nên, đối với bọn họ cũng không cần sử dụng kính ngữ.

- Mời đến!

Trúc Cơ tu sĩ kia lui về phía sau hai bước, cùng bảy tu sĩ khác phóng thích chân nguyên, thúc dục cơ quan của đại môn sau lưng mở ra.

Trên đại môn bằng kim loại màu xám kia có khắc đầy phù văn huyền ảo, giờ phút này, tất cả phù văn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt...

Ầm ầm!

Đại môn chậm rãi mở ra.

Đại môn mở ra, đập vào trong mắt chính là một mảnh hư không u ám, sâu không thấy đáy, vô biên vô hạn, khí tức trầm trọng đánh tới trước mặt.

Loại cảm giác này, làm cho Tô Triệt nhớ tới lúc khảo hạch nhập môn ở Thừa Tiên Điện, ở bên trong chính là cổng tò vò ngăm đen kia, sau khi đi vào, đã được truyền tống đến một địa phương, mình từng ở chỗ đó chế ngự một đầu Thiên Ma Ngoại Vực, về sau trở thành một phần của lão Hắc.

- Vào đi thôi.

Ngọc Thanh dẫn đầu đi về phía trước, Tô Triệt cùng Linh Lung theo sát phía sau.

Vừa mới đi vào đại môn, Tô Triệt liền cảm thấy một cảm giác mê muội, giống như cảm giác ở bên trong cổng tò vò ngăm đen của Thừa Tiên Điện, nhưng mà lúc này đây, cảm giác mê muội mãnh liệt hơn rất nhiều lần, cũng không biết là lực lượng truyền tống ở đây càng cường đại hơn, hoặc là khoảng cách truyền tống càng thêm xa xôi...

Cũng may, năng lực khống chế của bản thân người tu luyện vượt xa người thường, chân khí yên lặng lưu chuyển, tuy không có thể hóa giải hoàn toàn, nhưng cũng có thể bảo trì đầy đủ thanh tỉnh. Rất nhanh, thị giác lại khôi phục bình thường, dưới chân cũng đã dẫm vào thực chất.

Tô Triệt ngắm nhìn bốn phía, nơi này là một không gian đặc thù vô cùng hoang vu, vô cùng lờ mờ, trên đại địa màu xám đen kia, không có bất cứ sinh linh nào, chỉ có một chút cự thạch hình thù kỳ quái, lẻ tẻ phân bố ở bên trên bình nguyên trống trải, bầu trời cũng buông xuống áp đỉnh, giống như có thể đụng tay đến, phảng phất tùy thời có khả năng rơi xuống, áp hết thảy nơi này thành bánh thịt, lúc ngẩng đầu nhìn lên, áp lực càng làm cho người ta không thở nổi.

- Tận thế chi địa, vạn vật hủy hết, thì ra là bộ dáng như vậy đi à nha?

Trong lòng Tô Triệt trầm xuống, lần nữa nghĩ đến quê quán bị hủy diệt, Đại Thiên Khuynh kia hủy diệt cả Yến An Quốc:

- Mặc kệ như thế nào, qua một thời gian ngắn, vẫn là phải trở về cố hương nhìn một chút, có khả năng, tuy chỗ đó thuộc nhân gian, nhưng so với Phong Ma Vực này càng thêm hoang vu...

- Chủ nhân, ngươi yên tâm, một ngày nào đó, nhất định lão Hắc sẽ giúp ngươi báo thù rửa hận, bầm thây vạn đoạn người tạo ra cái Đại Thiên Khuynh chó má kia...

Lão Hắc vốn là an ủi Tô Triệt vài câu, lại phi thường thông minh di chuyển chủ đề:

- Chủ nhân, ta cho rằng, cái Phong Ma Vực này cũng không có thần bí cỡ đó, hẳn là ở trong bụng Đãng Ma Phong.

Trong nội tâm Tô Triệt khẽ động:

- Ngươi là nói, Đãng Ma Phong ở bên ngoài kia, bản thân là một kiện pháp bảo không gian cao cấp, chỉ có điều, ngoại hình huyễn hóa thành một ngọn núi?

- Hẳn là như vậy.

Lão Hắc trả lời:

- Mới vừa rồi còn chưa có tiến vào đây, ta mơ hồ cảm ứng được, tòa Đãng Ma Phong này hẳn là một kiện pháp bảo.

- Ân, cái kia cũng không sai rồi.

Tô Triệt cho rằng, bản thân lão Hắc là khí linh của Hắc Tháp Tiên Ngục, năng lực cảm ứng đối với pháp bảo của hắn là cực kỳ chuẩn xác.

Chủ tớ trao đổi ở giữa tâm linh nhanh như điện quang, trong nội tâm nói chuyện với nhau lâu như vậy, ngoại giới cũng chỉ là một cái nháy mắt, giờ phút này mới nghe được Ngọc Thanh thấp giọng dặn dò:

- Thiên Ma Ngoại Vực thiên biến vạn hóa, không chỗ nào không có, đến nơi này, tất cả chúng ta phải thật cẩn thận.

Tô Triệt cùng Linh Lung đều vâng một tiếng, lấy ra Pháp Khí phòng thân của mình.

Tô Triệt lấy ra Ngũ Hành Hoàn, sau khi quán thâu chân khí vào, Ngũ Hành linh thạch khảm nạm trên người Ngũ Hành Hoàn đồng thời được lấy ra, cấu thành Ngũ Hành tuần hoàn lực, tự động lơ lửng ở độ cao hai thước trên đỉnh đầu, tùy thời có thể tạo ra vòng phòng hộ bất đồng thuộc tính.

Pháp Khí hộ thân của Linh Lung là một dải lụa màu sắc rực rỡ, rất tùy ý mà khoác trên vai, rủ xuống trước người, dải lụa mơ hồ tách ra ánh sáng Thất Thải, tựa như một kiện vật phẩm trang sức tinh mỹ, càng làm cho Linh Lung thêm xinh đẹp tuyệt trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.