Mấy người Liên Y cũng biết, mặc dù Tô Triệt ở nhiều khía cạnh có đủ năng lực thần kỳ không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà tu vi thực lực thì xa xa không phải đối thủ của Huyền Tiên, thậm chí có khả năng, Lâm Cứu tùy tiện ra một cái sát chiêu. Là có thể thoải mái cướp đi tánh mạng của Thiên Vũ.
Mấy người mình tuy chỉ là Thiên Tiên, nhưng nếu như đồng tâm hợp lực. Ứng đối bất luận một người nào trong Lâm Cứu hoặc Quang Khải. Vẫn miễn cưỡng có thể đủ chống đỡ một hồi. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng tất nhiên là bị Huyền Tiên như Lâm Cứu diệt sát từng cái. . .
Nếu Lâm Cứu và Quang Khải cùng một chỗ động thủ mà nói, này chỉ có thể dựa vào Mông La thần bí nhất sáng tạo kỳ tích.
Đương nhiên, lập trường của ba người U Lâm cũng rất quan trọng, nếu ba người bọn hắn giúp đỡ Lâm Cứu và Quang Khải đối phó mọi người. Tình thế sẽ không còn huyền niệm.
- Thiên Vũ, thực xin lỗi, ta không thể giúp ngươi. Chỉ có thể không đếm xỉa đến.
Trong mắt của U Lâm tràn ngập xin lỗi. Truyền âm nói với Tô Triệt.
Tô Triệt nhìn về phía nàng mỉm cười gật đầu, đã tỏ vẻ lý giải, không tiếng động cảm tạ.
Vì vậy, U Lâm dẫn theo tả hữu phó sứ, ba người vô thanh vô tức bay đến xa xa, đáp xuống bên cạnh vách tường. Nói rõ lập trường chính là: hoàn toàn trung lập, ai cũng không giúp.
- Coi như không tệ.
Liên Y thoáng yên tâm một ít. Trong nội tâm cân nhắc:
- Tô Triệt, nếu thực là gặp phải nguy cơ tử vong, Mông La chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tu vi chân thật của Mông La, tối thiểu nhất cũng là Huyền Tiên. . .
Đối mặt mấy người Liên Y ngăn trở, Quang Khải vẫn bình tĩnh không có chút gợn sóng, Lâm Cứu thì cười nói:
- Chuyện mà chúng ta muốn làm, mấy người các ngươi ngăn được sao?
- Nhiều lời vô ích, các ngươi thử một lần sẽ biết!
Huyết Sát lạnh như băng trả lời.
Huyết Sát truy tìm Sát lục chi đạo, sẽ không sợ hãi bất luận hình thức chiến đấu gì, huống chi, trong lòng hắn đã sớm tinh tường, vận mệnh của mấy người mình đã buộc cùng một chỗ với Tô Triệt; Dựa vào Tô Triệt, mọi người mới có hi vọng được chia một phần cơ duyên; Trái lại, nếu như dựa vào Lâm Cứu và Quang Khải, đừng nói là được chia cơ duyên, tánh mạng cũng khó giữ được.
Vì giữ gìn tánh mạng cùng ích lợi của mình mà chiến, lại có sợ gì!
Quang Khải trầm thấp nói:
- Mục tiêu của chúng ta là Thiên Vũ, không nhất định cần phải giết chết các ngươi, mới có thể bắt lấy hắn.
Hai đại Huyền Tiên liên thủ đột tập, quả thật có khả năng ở trong nháy mắt đột phá bọn người Liên Y ngăn trở, bắt sống Tô Triệt tới tay.
Tô Triệt lại lạnh nhạt trả lời:
- Có lẽ, các ngươi có thể bắt được ta, nhưng khẳng định sẽ không phải là người sống.
Thà rằng tự sát, cũng không thể bị bọn họ bắt sống!
Thần sắc Lâm Cứu, Quang Khải ngưng lại, đây cũng là tình huống bọn họ lo lắng nhất. Nếu không phải băn khoăn đến điểm này, bọn họ đã sớm động thủ, sao còn có nhiều nói nhảm như vậy.
- Thiên Vũ, đúng như thủ trận thiên tướng vừa nói, ngươi tới quá sớm, tu vi quá thấp, căn bản không lấy được một phần cơ duyên này, ngược lại sẽ bởi vì vậy mà vứt bỏ tánh mạng.
Ngữ khí Quang Khải biến đổi, ôn hòa nói ra:
- Kỳ thật, giữa chúng ta cũng không có thù oán, chúng ta cũng không phải không thể không giết ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện ý chủ động nhường lại phần cơ duyên này, như vậy, ta cùng Lâm Cứu có thể cam đoan, sẽ không để cho ngươi bị bất luận tổn thương gì. . .
Không đợi hắn nói xong, Tô Triệt lắc đầu nói:
- Nói những thứ này vô dụng, ta không tin ngươi, càng sẽ không tin Lâm Cứu. Trừ khi, hai người các ngươi có thể tự mình phong ấn tu vi, mới có thể thu được tín nhiệm của ta.
- Tự mình phong ấn tu vi?
Lâm Cứu cuồng tiếu một tiếng:
- Thiên Vũ, si tâm vọng tưởng đến loại trình độ này, đầu óc của ngươi hư mất rồi sao?
- Cũng như nhau thôi.
Mặt Tô Triệt lộ vẻ vẻ châm chọc:
- Muốn cho ta chủ động bỏ qua cơ duyên của mình, đầu óc của các ngươi càng giống là bị ai đá rồi hay sao?
- Muốn chết!
Lâm Cứu giận tím mặt, cổ tay xoay chuyển, Đại Trảm Sát Thuật có lực công kích cường hãn nhất lập tức bộc phát.
Hô!
Một đạo Không gian chi nhận hình trăng lưỡi liềm rộng mấy trượng, như tia chớp bay tới trước mặt Tô Triệt. Dùng tạo nghệ Đại Trảm Sát Thuật của hắn, mặc cho Tô Triệt dùng hết thủ đoạn, khẳng định cũng phòng không được. Bất quá, trước người Tô Triệt còn có Liên Y.
Liên Y quát một tiếng, muốn thi triển phòng ngự thuật, lại chứng kiến. . .
Xích một tiếng, Lâm Cứu bộc phát không gian chi nhận vậy mà tại phi hành nửa đường bên trong bỗng nhiên biến mất, phảng phất phá toái hư không, bay đi dị độ không gian.
Ai làm?
Kể cả Lâm Cứu cùng Liên Y, tất cả mọi người nhất tề sững sờ, bởi vì, căn bản nhìn không ra rốt cuộc là người phương nào ra tay, lấy đi đạo không gian chi nhận này.
Tô Triệt quay đầu nhìn về phía Mông La bên người, hắn lại khẽ lắc đầu: không phải ta.
Cũng may, đáp án lập tức công bố ra.
- Trong Thiên trận, không cho phép tư đấu vũ lực!
Tiếng nói của Kim giáp chiến tướng tùy theo vang lên:
- Hiện tại, việc mà các ngươi cần phải làm, là tự lựa chọn một cánh cửa, đi vào trong đó, tìm kiếm cơ duyên của mình. Không cho phép tư đấu?
Đối với Tô Triệt mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức tốt cực kỳ có lợi.
Bất quá, tinh tế tưởng tượng, thì thấy cũng không kỳ quái. Ý nghĩa tồn tại của Phong Ma Thiên Trận là trừ ma vệ đạo, đại biểu chính nghĩa. Tâm ma trong lòng Tu luyện giả, đó cũng là ma, ở nơi này nên bị trấn áp hoặc ngăn lại mới đúng.
Lâm Cứu cùng Quang Khải, sắc mặt đều có chút khó coi. Lại không dám vi phạm ý chỉ của thiên tướng thủ trận, chỉ có thể đối với giữa không trung khom mình hành lễ. Nói một tiếng:
- Tuân lệnh!
- Hai tiểu bối các ngươi, thật sự cho rằng, cướp lấy cơ duyên hoặc số mệnh của người khác. Dựa vào vũ lực đơn thuần là có thể làm được sao?
Thủ trận thiên tướng nói:
- Nếu thật sự là như thế. Thập đại tiên tôn đã sớm giết sạch tất cả mọi người rồi, tất cả cơ duyên và khí vận trong thiên hạ, chẳng phải là đều về bọn hắn sao?
- Vãn bối ngu dốt, kính xin thủ trận thiên tướng thứ tội.
Lâm Cứu và Quang Khải không dám cãi cọ, mặc dù trong nội tâm vẫn rất không phục. Người tu luyện, khắp nơi tranh đoạt với người, không tranh, không đoạt, ở đâu đạt được?
- Thế gian sinh linh, đạo đức ẩn sâu, tâm ma đầy rẫy.
Thủ trận thiên tướng tiếp tục nói:
- Cái này rất bình thường, ta sẽ không trách tội các ngươi. Bất quá, các ngươi đã may mắn tiến nhập Phong Ma Thiên Trận, ta hi vọng, các ngươi có thể quý trọng một cơ hội này, tận khả năng xóa bỏ ma niệm trong lòng, lưu ở bên trong thiên trận, ta sẽ giúp các ngươi phong ấn nó vĩnh viễn. Mặc dù phương diện khác không có thu hoạch, đây cũng là một hồi cơ duyên khó được. Các ngươi tự giải quyết cho tốt.
- Đa tạ thiên tướng!
Lúc này, không chỉ là Lâm Cứu cùng Quang Khải, mà ngay cả bọn người Tô Triệt cũng đều khom mình hành lễ, cùng nói lên lời cảm tạ. Chỉ có điều, trong chuyện này có mấy người thật tình, vậy thì khó mà nói.